Trên đường đi, ngoại trừ tên doanh nghiệp sản xuất thuốc Hashimoto trên hộp thuốc ra thì không có chỗ nào khiến người ta cảm thấy nó do người nước N sản xuất và cũng không ai ngờ nó sẽ chiếm nửa giang sơn thuốc trung y pha sẵn độc quyền trong tương lai.
Tất nhiên kim châm không có ở đây, ngay cả ảnh chụp cũng sai, hình nó dùng là hình của kim Huyền Thiết.
Dạo quanh một vòng, cuối cùng cũng xem xong, Lâm Bạch Thanh nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lúc này rõ ràng Sở Xuân Đình không theo kịp cô, cô đã đi một đoạn đường dài rồi nhưng ông cụ đi phía sau lại thở hồng hộc, thậm chí còn vịn tay lên tường.
“Ông không khỏe sao? Hay là tôi bắt mạch cho ông nhé?” Lâm Bạch Thanh hỏi. Sở Xuân Đình vỗ vỗ ngực: “Không cần bắt mạch, giải huyệt cho ông trước đi.”
Lâm Bạch Thanh mới nhớ ra để có thể mua được thuốc điều trị bệnh tim của doanh nghiệp sản xuất thuốc Hashimoto mà vừa rồi cô đã điểm huyệt ông cụ!
Sau khi ra ngoài, Long Ngũ và A Thủy đứng đợi ở bên đường, họ lên xe rồi lái thẳng đến nhà Sở Thanh Tập. Sở Thanh Tập đang đợi bên ngoài trang viên nhà mình.
Nhìn thấy ông ta, tự nhiên trong lòng Lâm Bạch Thanh trỗi dậy cảm giác thương xót, cô xót cho người cha ruột c.h.ế.t trẻ của mình.
Sở Thanh Tập ăn mặc giống như Sở Xuân Đình, áo sơ mi cổ tròn đen, giày vải đen, tuổi ngoài bốn mươi, ốm ốm gầy gầy, đôi mắt hoa đào cười như không cười, hai hàng lông mày tuy giống với Sở Xuân Đình nhưng không dữ như ông cụ, mặt mũi cũng hiền hòa hơn trước nhiều.
Trông ông ta thực sự rất có phong thái của một bậc thầy huyền học phẩm cách thanh cao.
Có lẽ Long Ngũ đã liên lạc với ông ta rồi nên ông ta biết ông cụ cũng đến, chắc là sợ ông cụ đi không nổi, ông ta đẩy theo một chiếc xe lăn, trên xe lăn còn có một tấm chăn, ông ta đứng từ xa nở nụ cười, khi xe vừa dừng liền đẩy xe lăn về phía trước hét lên: “Cha ơi, con nhớ cha c.h.ế.t đi được!”
A Thủy xuống xe, định đưa kim cho ông ta.
Sở Thanh Tập trừng mắt: “Sao lại không có mắt nhìn thế này?” Bảo cậu ta đi trộm kim, nếu đã trộm được rồi tất nhiên phải giấu nó đi, sao có thể đánh trống khua chiêng đưa ngay trước mặt người ta thế này?
Sở Xuân Đình cười lạnh một tiếng nói: “Không phải nó không có mắt, là Thanh Thanh chủ động đưa kim cho nó đó.”
Sở Thanh Tập sửng sốt, hóa ra kim trong tay A Thủy không phải là cậu ta trộm mà là cháu gái nhỏ của ông ta chủ động đưa?
Hơn nữa nếu nhìn kỹ thì nó hoàn toàn không phải là kim châm.
Chẳng phải cảnh tượng này bỗng chốc trở nên xấu đi rồi sao, sao có thể diễn tiếp cảnh cha hiền con hiếu nữa đây?
Nhìn đứa con trai đang ngơ ngác của mình, Sở Xuân Đình ngồi xuống xe lăn, mở chăn ra đắp lên người, vẻ mặt đắc ý. Con thú thấp hèn tâm địa gian trá này, tên nghiệp chướng này, thật sự nghĩ rằng hai người một già một trẻ bọn họ dễ ăn h.i.ế.p lắm sao?
Sở Thanh Tập rất biết cách gió chiều nào thuận theo chiều đó: “Thằng nhóc A Thủy này thật chẳng hiểu chuyện gì hết, Thanh Thanh nhà ta là một bác sĩ, là một bác sĩ trung y, con bé dùng thứ kim đó là để trị bệnh cho người ta, mày lấy làm gì, mau trả lại cho con bé.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!