Lâm Bạch Thanh muốn thử một chút xem có thể gặp được bác sĩ ở đây không để thử trình độ của mình, cô đã dùng tiếng Quảng Đông giao tiếp với quầy lễ tân, cô nói ông nội mình bị ốm, muốn tìm một bác sĩ có kinh nghiệm để chữa trị cho ông cụ.
Nhân viên lễ tân lật danh sách ra xem một lát, viết một dãy số rồi ra hiệu cho Lâm Bạch Thanh lên lầu hai, nói rằng vừa hay có một vị bác sĩ đang rảnh.
Tầng hai có rất nhiều phòng khám bệnh, trên mỗi cánh cửa đều có phần giới thiệu sơ lược về bác sĩ đó bằng cả hai tiếng Trung và Anh, nhưng rất ít cửa đang mở.
Đến cửa căn phòng được chỉ định, bên trong thật sự có một bác sĩ già tóc hoa râm, theo như giới thiệu thì ông ta tên là Tăng Gia Tường, từng làm việc tại bệnh viện trung y Thủ Đô, trong phần giới thiệu còn viết ông ta từng chữa bệnh cho nhà lãnh đạo quốc gia.
Trước khi vào cửa, Lâm Bạch Thanh ra hiệu cho Sở Xuân Đình đi lên phía trước, cô đưa tay ra chạm thật nhanh vào mạch ông cụ. Nó không đau nhưng Sở Xuân Đình vẫn có thể cảm nhận được, sau khi bị cô điểm vào huyệt, hít thở của ông cụ không được đều như bình thường nữa. Tâm nhĩ cứ đập mãi.
“Ông cụ không khỏe sao?” Bác sĩ Tăng cười hỏi, giọng ông ấy là giọng nói Thủ Đô chính tông.
Lâm Bạch Thanh nói: “Tim ông ấy có chút vấn đề, nhờ bác sĩ xem giúp cho ạ?”
Bác sĩ Tăng ra hiệu Sở Xuân Đình đưa tay ra, vừa bắt mạch: “Bệnh động mạch vành, mạch tượng không ổn lắm.”
Chiêu mà Lâm Bạch Thanh sử dụng chính là chiêu mà năm đó ông cụ Mục đã dùng, tay nghề bác sĩ Tăng này không tệ, vừa bắt mạch đã biết được vấn đề bề ngoài.
Sau đó Lâm Bạch Thanh hỏi lại: “Ở đây bác sĩ có thuốc nào trị bệnh này không ạ? Có thể kê cho một ít thuốc được không ạ?”
“Đương nhiên là có, chúng tôi có một loại thuốc dưỡng tâm đan tổng hợp chuyên trị bệnh tim, hiệu quả rất tốt.” Bác sĩ Tăng nói: “Nhưng cô phải chuẩn bị tinh thần, giá của nó khá đắt.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Không thành vấn đề, bác sĩ cứ kê đi, chỉ cần trị được bệnh thì sao cũng được.”
Sở Xuân Đình ho hai tiếng, hỏi bác sĩ Tăng: “Bác sĩ Tăng, chắc ông cũng mới từ trong nước qua đây nhỉ?”
Bác sĩ Tăng đưa bệnh án và đơn thuốc cho Lâm Bạch Thanh, nói: “Trước đây tôi từng là Phó viện trưởng của bệnh viện trung y Thủ Đô.”
Sở Xuân Đình vội nói: “Thất lễ, thất lễ rồi.” Sau đó lại nói: “Ra nước ngoài cảm giác không tệ phải không?”
“Để có thể ra nước ngoài, tôi đã xin nghỉ việc, bán ba căn hộ ở Thủ Đô nhưng mọi thứ đều đáng giá, đâu ai ngờ trung y vẫn có chỗ đứng ở nước ngoài, nỗ lực lại từ đầu, rồi sẽ ổn thôi.” Sau khi bác sĩ Tăng kê đơn thuốc xong, cười nói.
Từ phòng khám bệnh đi ra, Sở Xuân Đình nhìn cháu gái: “Bệnh viện trung y này quả không tầm thường, tiềm tàng nhân tài.”
Lâm Bạch Thanh cũng rất kích động, những cuộc gặp gỡ trong đời này không cách nào có thể diễn tả bằng lời, từ bỏ chức Viện trưởng bệnh viện trung y Thủ Đô, bán ba căn hộ, vậy mà sau khi ra nước ngoài vẫn có thể đảm đương chức vụ chuyên gia của bệnh viện, bây giờ chắc hẳn bác sĩ Tăng rất hài lòng, rất khuây khoả.
Nhưng tương lai thì sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!