Khi còn trẻ Sở Xuân Đình chỉ cao khoảng hơn một mét bảy, khi về già lại còn lom khom, không cao bằng cháu gái, vốn dĩ ông ta đặc biệt đến đây là để phiên dịch cho cháu gái, hộ tống cháu gái, nhưng kể từ khi xuống máy bay, thấy cô giao tiếp với thanh tra biên giới, thấy cô nhận diện các cột mốc bằng tiếng Anh một cách thuần thục, lúc này ông ta mới nhận ra về mặt này thì đứa trẻ hoàn toàn không cần ông ta.
Nhưng ông cụ vẫn rất tự tin.
Tục ngữ có câu, nhà có người già như nhà có bảo bối, đừng để ý trong mắt cháu gái ông ta bây giờ đều là sự chán ghét, xem ông ta như một gánh nặng, nhưng sớm muộn gì cô cũng nhận ra đưa theo ông ta sẽ có rất nhiều trợ giúp cho cô. Sau khi ra khỏi nơi kiểm tra biên quan, ông cụ hỏi Lâm Bạch Thanh: “Cháu không mang theo kim châm phải không?” Hải quan chỉ tìm thấy Mã Hàm Thiết châm, điều đó chứng tỏ cô không mang theo kim châm.
Lâm Bạch Thanh gật đầu: “Chẳng phải bệnh viện Hán Đường có sao, tôi định mượn của họ để dùng.”
Sở Xuân Đình cứng họng bởi cháu gái mình, bởi vì muốn sử dụng kim châm ở bệnh viện Hán Đường còn khó hơn việc mượn đồ ở Bảo Tế Đường. Ông ta không thể nào nghĩ được cháu gái mình sẽ mượn nó ra sao.
Nhưng ông ta biết một chuyện, cô là người duy nhất từng mượn được kim châm ở Bảo Tế Đường.
Được, để ông cụ xem thử xem cháu gái mình sẽ làm như thế nào.
Lâm Bạch Thanh nhớ tới một chuyện: “Biên quan kiểm tra rất chặt chẽ, lúc đầu khi ông về nước làm cách nào có thể mang được kim châm lên máy bay vậy?”
Sở Xuân Đình bật cười haha: “Lúc đó ông ngồi trên xe lăn, ông đã giấu kim châm trong xe lăn.”
Kim Huyền Thiết cũng là một kim loại không rõ nguồn gốc, theo lý nếu như không khai báo sẽ bị thanh tra biên giới chặn lại, nhưng lúc đó Sở Xuân Đình đã tách kim ra khỏi ống tiêm, ông ta đựng lá trà trong ống tiêm, còn kim châm ông ta giấu nó trong xe lăn, vậy mà thật sự có thể mang được chúng về nước.
Mặc dù ông cụ này tính tình không tốt, nhưng một khi vào việc thì ngay cả hải quan biên giới cũng không qua được ông ta.
Hai người ra khỏi sân bay, Sở Thanh Tập đã cử người đến giơ bảng đón họ. Một già một trẻ, người già đầu trọc, mặc âu phục, áo sơ mi màu hồng phấn, áo khoác ngoài màu trắng, người trẻ mặc nguyên cây đen.