Nhìn thấy giày, Lâm Bạch Thanh bỗng nghĩ đến một việc, nghiêm túc nói: “Đồng chí Cố Bồi, có phải là anh không biết không, giữa người và người, cái khác có thể tặng nhưng giày thì không.”
Cố Bồi ngẩn người: “Tại sao?”
Lâm Bạch Thanh duỗi chân ra: “Giày đồng âm với Tà, tặng giày chính là tặng Tà, nhất là ra ngoài du lịch, em đi giày anh tặng, không biết chừng sẽ chạy theo cùng người khác đấy.”
Lại cố tình nói: “Liễu Yến đi cùng em, anh không lo là em sẽ chạy trốn cùng anh ấy à?”
Cố Bồi nhìn vợ, một lúc sau thì nhìn xuống dưới, thẳng thắn thừa nhận: “Có lo chứ.”
Trước giờ anh là một người rất thẳng thắn, có gì là nói thẳng, biểu cảm chân thành kết hợp với giọng nói có chút xấu hổ, trông rất giống dáng vẻ của một cậu bé lớn nhút nhát bị vạch trần những suy nghĩ trong lòng.
Nhưng anh cũng nói luôn: “Nhưng đây là lần đầu tiên em ra nước ngoài, sẽ tốt hơn nếu có người đi cùng.”
Lâm Bạch Thanh đã nói mà, đã lâu rồi, người đàn ông này không chạm vào cô, cũng luôn đãng trí. Anh vừa ghen vừa lo lắng nhưng lại kìm nén trong lòng không chịu nói ra. Nhưng cái chính là Lâm Bạch Thanh đã đoán ra được phần nào.
Liễu Yến cũng muốn đi nước M một chuyến, anh ấy muốn đến thành phố khác nhưng vì phải làm hướng dẫn viên du lịch cho Lâm Bạch Thanh nên cũng mua vé máy bay đi SF.
Nhưng đến nơi, đợi sau khi Sở Tập Thanh đón được cô anh ấy sẽ rời đi. Hộ chiếu, visa, vé máy bay, tất cả mọi thứ của cô đều do Liễu Yến lo giúp. Còn hẹn là đợi khi nào quay về sẽ đi gặp cháu gái nhỏ của Liễu Yến để làm mẹ nuôi. Thấy vậy, trong lòng Cố Bồi bắt đầu nổi cơn ghen, đồng thời cũng suy sụp vì nghi ngờ cô có tình cảm với người khác. Đó là lý do tại sao dạo này anh ấy hay thẫn thờ.
Lâm Bạch Thanh nghiêng đầu, hôn vành tai của người đàn ông và nói trước: “Liễn Yến có người yêu rồi, còn sắp lấy nhau rồi cơ.”
Thấy vành tai người đàn ông đỏ bừng lên, cô lại thơm lên gò má thơm mùi cành thông của anh, nhẹ nhàng nói: “Em với anh ấy không cùng ngành, em cũng không hứng thú với người đó, ngoại trừ nói chuyện xã giao, trên đường không nói chuyện gì nhiều.”
Làm gì đến mức mà không được nói chuyện?
Cố Bồi cũng không nhỏ mọn như vậy, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng và mỏng manh của vợ, nói: “Em vẫn có thể nói chuyện, chỉ cần em đừng…”
“Chỉ cần em không bỏ đi với anh ta là được, đúng không?” Lâm Bạch Thanh hỏi ngược lại. Anh tưởng rằng trong lòng cô còn có người khác nên đã để ý từng người những người xung quanh cô, xuất sắc nhất chính là Liễu Yến, yêu cầu của anh ta cũng không cao.
Người không đi theo anh ta nhưng trái tim thì theo anh ta mất rồi.
“Người của em không đi với anh ấy, trái tim cũng không theo anh ấy, trái tim chỉ đi theo anh, được chưa?” Lâm Bạch Thanh chớp chớp mắt, cô cố ý l.i.ế.m môi và kiểu l.i.ế.m đó là một sự cám dỗ c.h.ế.t người đối với đàn ông.
Hai gò má bị cô hôn nhanh chóng đỏ lên, Cố Bồi đột nhiên đứng dậy như muốn rời đi.
Muốn dụ dỗ người đàn ông ngủ một đêm sao mà tốn công tốn sức thế này.
Rõ ràng Lâm Bạch Thanh không phải là người có nhu cầu cực kỳ mạnh mẽ trong chuyện đó, nhưng dường như Cố Bồi luôn khiến cô kích động và háo sắc. Cô vội vàng hỏi: “Đã đến giờ cơm tối rồi, anh định làm gì đây?”
Cố Bồi đáp: “Anh muốn đưa tiền cho Tiểu Thanh, bây giờ đi một lát vẫn còn kịp, bảo cô ấy mua một đôi mới.” Cách này của anh thật là hay.
Nhưng Lâm Bạch Thanh cười nói: “Đó là chỉ dành cho các cặp đôi đang yêu thôi, chúng mình lấy nhau rồi, tặng hay không tặng giày cũng không sao cả.”
Cố Bồi quay lại lần nữa, anh thực sự có thể nhận ra rằng vợ mình đang nói đùa nhưng anh vẫn lo lắng: “Em chắc chắn sẽ không có chuyện gì chứ?” Có chắc là cô đi giày của anh nhưng sẽ không bỏ trốn theo người khác không?
Lâm Bạch Thanh cố tình nói: “Nếu mà anh cứ khờ khạo, có gì muốn nói nhưng cứ giữ trong lòng không nói ra, động tí là lại không nói gì với em, không cần anh tặng giày, em tự đi của em cũng có thể chạy theo người khác.”
Cố Bồi ngồi lại trên giường thì bị vợ kéo ngã xuống, yết hầu khô khốc, tim đập loạn xạ. Đây là lần đầu tiên trời vẫn sáng, cửa còn chưa đóng mà anh đã không kiềm chế được sự kích thích đó.
Anh là người có tính tự chủ cao, nhưng mùi thơm cơ thể của vợ kết hợp với mùi dược liệu và trái cây thoang thoảng sẽ luôn khiến anh vô cùng kích động, đương nhiên trước khi hành sự anh vẫn phải bảo đảm một lần: “Anh sẽ nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng.” Rồi nói tiếp: “Nếu đau hoặc khó chịu thì nhất định phải bảo anh, anh sẽ dừng lại ngay.”
Mà từ trước tới giờ, lúc nào Cố Bồi cũng nghĩ rằng mình rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, làm cũng rất là tốt.
Sáng hôm sau tiễn vợ, anh vẫn chưa thu dọn rác, đến tối mới dọn dẹp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!