Lão già Hashimoto có vết sẹo tươi cười niềm nở và thân thiện, miệng vẫn không ngừng nói xin lỗi. Hiển nhiên ông ta không hề sợ.
Cho đến khi Sở Xuân Đình bê món quà của ông ta tới thì ông ta không cười được nữa. Đó là hai món đồ bằng gốm sứ, một món là một con hồ ly, món còn lại là một con chồn.
Một số phóng viên không nhịn được cười, Lâm Bạch Thanh nhịn cười suýt nữa thì nội thương, Mục Thành Dương thì úp mặt vào tường. Được biết, cáo và chồn là những loài động vật mà người nước N ghét nhất.
Vì khi nhắc tới họ thì tất cả mọi người trên toàn thế giới sẽ đều nghĩ tới hai loài động vật này.
Nhút nhát nhưng lại tham lam, xảo quyệt và thích trộm cắp chính là tính cách của hai loài động vật này. Sở Xuân Đình đã tiêu tốn không ít tiền nhưng hai món quà này quá thích hợp. Phóng viên đang chụp ảnh, Sở Xuân Đình thì cúi xuống nói nhỏ gì đó bằng tiếng N khiến khuôn mặt của Hashimoto có vết sẹo run lên, méo mó và dần dần trở nên dữ tợn trong màn trập và đèn flash.
Đột nhiên, Sở Xuân Đình cười lớn và đưa tay ra nắm lấy tay Hashimoto.
Ông ta ra tay quá nhanh, đôi tay to nắm lấy tay của đối phương bóp mạnh trong tiếng gào thét của Hashimoto có vết sẹo và tiếng hét thất thanh của hai nữ công an và các nhà báo, rồi vội vàng nói: “Bắt nhầm tay rồi bắt nhầm tay rồi, tôi quên mất cái tay này của ông đang bị thương, nên bắt tay kia mới đúng, sumimasen, sumimasen!”
Hashimoto có vết sẹo sao mà cười và xin lỗi được nữa?
Ông ta trông có vẻ rất nhục nhã nhưng lại không thể không phục! Ương ương hoa đậu, lễ nghi chi bang, đám bác sĩ trung y quốc tịch N này có thể nói là đã phải nhận sự đối đãi đặc biệt dành cho kẻ trộm.
Rời khỏi phòng bệnh, vì vừa rồi Cố Ngao Cương đứng khá gần nên chắc hẳn anh ta đã nghe thấy lời của Sở Xuân Đình, anh ta lại hiểu tiếng N nên Lâm Bạch Thanh đã hỏi anh ta: “Vừa rồi ông Sở nói với ông Hashimoto cái gì, cháu có thể dịch được không?”
Cố Ngao Cương đáp: “Ông Sở nói nhất định phải cử một vài trung y xuất sắc đến học tập, càng xuất sắc càng tốt.” Anh ta thắc mắc: “Sao cháu thấy lời của ông Sở có gì đó là lạ?”
Tay của ông Hashimoto cũng gãy rất lạ.
Ông ta là trung y nổi tiếng hàng đầu ở Nara, sao lại cứ phải là tay phải, còn gãy xương đốt ngón tay nữa chứ? Cố Ngao Cương thật không ngờ sự việc lại diễn biến như thế này.
Người trẻ tuổi như anh ta cũng không thể hiểu được một trong những góc khuất và cách thức trong đó.
Mục Thành Dương lại rất hả hê, chưa kể theo truyền thông đưa tin, việc đám trung y già nước N này đến ăn trộm đơn thuốc không thành mà lại còn bị gãy tay ai ai cũng biết, ngộ nhỡ dược đường khác cũng xảy ra chuyện như này, mọi người lại đau đầu không biết nên làm thế nào thì việc Linh Đan Đường vừa trải qua đã có thể làm mẫu cho mọi người học theo.
Mà phải nói thế này, quả thật càng ngày càng nhiều bác sĩ trung y xuất sắc đến đây.
Nhưng họ nhất định phải bảo vệ tốt tay phải, vì nếu tay phải không may bị hỏng thì y thuật trên người cũng hỏng hết. Đến đây, toàn bộ sự việc đã được giải quyết triệt để, không dấu vết và đã kết thúc hoàn toàn.
Đến thứ sáu của tuần thứ hai thì Cố Bồi mới đi công tác về.
Mà lúc này, về việc trung y nước N đến Trung Quốc trị bệnh đục thủy tinh thể, nhưng “lấy công thức bí mật độc quyền của phòng khám mà không xin phép chủ sở hữu, lại còn bị thương trong một cuộc ẩu đả trong trại giam”, kèm theo bức ảnh “hồ ly và chồn” đăng trên báo.
Vì sợ rằng mọi thứ có thể trở nên tồi tệ hơn, cũng sợ là trở thành kẻ thù của Linh Đan Đường, báo cáo đã không nêu rõ trung y nước N đã điều trị ở bệnh viện trung y nào, trộm đơn thuốc gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!