Lâm Bạch Thanh lạnh lùng nhìn Cố Ngao Cương: “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đó cháu làm như vậy làm gì?” Rồi nói tiếp: “Sau này nhà họ Cố mấy người tránh xa dược đường ra một chút, xa nhà cũng phải cảnh giác, đừng có gây phiền phức cho thím.”
“Nhưng…” Cố Ngao Cương vẫn còn muốn nói gì đó, Sở Xuân Đình đang đợi Lâm Bạch Thanh, cười hỏi: “Thanh Thanh, cháu biết nếu như người nước N sợ rồi thì dáng vẻ sẽ như thế nào không?”
Lâm Bạch Thanh hỏi ngược lại: “Họ biết sợ sao?” Trong ấn tượng của cô, người của dân tộc đó không biết sợ là gì.
Tỏ ra yếu đuối và xin lỗi là lá chắn của họ, nhưng khi đối mặt với trung y, họ lại cố chấp đến mức gần như biến thái, vì một đơn thuốc, một bài thuốc, họ có thể dùng sức mạnh của cả gia tộc để đầu tư cho một thế hệ tiếp nối và họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Đây là lý do tại sao họ có thể có được 70% bằng sáng chế quốc tế của Sinopharm trong tương lai.
Thậm chí là nguyên nhân họ có nhiều bản sao chuẩn những cuốn sách y khoa thất truyền như vậy.
Kiếp trước Lâm Bạch Thanh từng gặp rất nhiều người trong giới trung y nước N nhưng chưa từng thấy ai biết sợ bao giờ. Nói cách khác, cô chưa thấy ai thực sự chịu để yên và cô cũng không biết liệu Sở Xuân Đình có thể làm được hay không.
Cố Ngao Cương từng nghe Cố Hoài Thượng nhắc tới Sở Xuân Đình: ông trùm giỏi nhất ở Đông Hải, hôm nay lần đầu gặp, hoạt bát giỏi giang đâu không thấy chỉ thấy ông là một ông già gầy gò, thấp bé.
Nói chuyện lại cũng chẳng ra đầu cũng chẳng ra đuôi.
Anh ta cười nói: “Đợi khi họ không xin lỗi, không nói sumimasen thì chính là họ sợ thật.”
Giám đốc Mã của Sở Văn hóa đưa một đoàn người đợi ngoài cửa khoa xương khớp bệnh viện số Hai của thành phố, thấy Sở Xuân Đình thì bước lên phía trước nói: “Việc ông nói tôi đã tìm hiểu qua, quả thực sự việc khiến người ta tức giận, nhưng bây giờ chúng ta cần tập trung vào ngành du lịch, còn về sự việc thì chắc hẳn truyền thông cũng đưa tin, nhưng cho dù khách hàng bất nhân, chúng ta là chủ cũng không thể bất nghĩa, người ta bị thương ở Cục Công an, thăm hỏi một chút quả thực rất cần thiết. Tôi không lộ mặt nữa, ông đi đi, tôi đã gọi mấy bên truyền thông chính thống, họ sẽ ghi lại toàn bộ sự việc và đưa tin, đương nhiên, về mặt ngôn từ, chúng ta hãy cố gắng khéo léo nhất có thể, để không làm tổn hại đến hòa khí của mọi người, đừng nói là ăn cắp…”
Sở Xuân Đình nói: “Anh nghĩ gì về từ lấy đồ mà chưa được sự đồng ý của chủ sở hữu?”
Giám đốc Mã nói: “Được đó được đó, dùng cái này đi, lấy đồ mà chưa được sự đồng ý của chủ sở hữu. Đăng bài sẽ lấy tiêu đề này!”
Cố Ngao Cương nghe hai người nói chuyện mà con ngươi như muốn rơi ra ngoài, trong lòng nghĩ không phải Sở Xuân Đình là côn đồ sao, sao mà đến cả các phương tiện truyền thông chính thống cũng có thể gọi được, hơn nữa đăng bài với tiêu đề gì ông ta cũng có thể quyết định được sao?
Trong suy nghĩ chủ quan của anh ta, Sở Xuân Đình chính là lão già côn đồ, lưu manh.
Kết quả trước quan hệ ngoại giao này, lời lẽ này, tầm nhìn cục bộ này ông ta khiến Cố Ngao Cương thấy mình giống như đồ ngốc! Lâm Bạch Thanh không thèm để ý đến Cố Ngao Cương, đợi Sở Xuân Đình đàm phán xong với giám đốc Mã thì liền lên tầng với ông lão.
Khoa xương khớp, ba người một phòng bệnh, đúng thật là để ông già nằm thẳng hàng, trên đầu còn treo dịch truyền, tay phải đều phải băng bó, ba cái tay phải bị hủy hoại thật là khéo, khéo đến mức Lâm Bạch Thanh muốn thương hại cũng không thương hại nổi.
Có hai đồng chí nữ công an canh gác, nhìn thấy một đoàn người đến, vội vàng ra đón.
Sự việc diễn ra quá nhanh, người thân bên nước N vẫn chưa kịp đến, công nhận trông mấy ông già đó thật là rất đáng thương.
Sở Xuân Đình bắt tay nữ công an và hỏi: “Người bạn láng giềng của chúng ta bị thương có nặng lắm không, có phải phẫu thuật không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!