Một đương sự khác cũng từ từ bước vào, chính là Cố Ngao Cương.
Người được tất cả người nhà họ Cố nhận định là từ tướng mạo đến thói quen sinh hoạt đều giống Cố Bồi nhất, đẹp trai, mắc bệnh sạch sẽ quá mức, thích sạch sẽ, cũng là người xuất sắc nhất của cả dòng họ mà đến Cố Ngao Vũ làm việc ở thương mại hải quan cũng không sánh bằng.
Nhưng hôm nay đầu anh ta thì bết, cổ áo lấm tấm mồ hôi, hốc mắt còn có nước mắt, trên người có mùi mồ hôi nồng nặc, vừa nhìn là biết ngay tối hôm qua anh ta ngủ không ngon.
Cơ thể tiều tụy, vẻ mặt lo lắng, anh ta khẽ gọi: “Thím ơi.”
Lâm Bạch Thanh khẽ hỏi: “Cha cháu vẫn ở bệnh viện, ông ấy vẫn ổn chứ?”
Cố Hoài Thượng bị nhồi m.á.u cơ tim cấp, mặc dù được cấp cứu kịp thời nhưng vẫn phải nằm viện điều trị một thời gian. Cố Ngao Cương gật đầu: “Vẫn ổn ạ.” Hai cha con họ đều không có mặt mũi nào gặp ai.
Lâm Bạch Thanh đưa cuốn sổ tay mà Sở Xuân Đình chép lại thông tin về mấy lão già người nước N cho Cố Ngao Cương xem: “Cháu có quen ai không?”
Cố Ngao Cương nhận lấy cuốn sổ tay rồi nói: “Để cháu xem xem thế nào rồi trả lời sau.”
Lúc này Mục Thành Dương đang hỏi Trần Diên: “Anh nói là tay của họ bị gãy, gãy như thế nào?”
Trần Diên bận cả buổi tối, lúc này mới kịp uống cốc trà rồi nói: “Xương ngón tay phải gãy vụn hết.”
Mục Thành Dương nói: “Tôi nghe nói họ đều là trung y, xương ngón tay gãy rồi thì sau này làm sao hành nghề y được nữa?”
Xương ngón tay phải là vận mệnh của một người trung y, khi cần bắt mạch phải dùng ngón tay để bắt, khi rút kim muốn phán đoán được độ sâu, độ chuẩn xác của huyệt vị, độ rung của kim trong cơ, rút và kéo kim đều phải dùng đến ngón tay.
Đối với các đốt ngón tay bị đứt lìa, cho dù có được phẫu thuật và chữa lành thì các dây thần kinh bên trong ngón tay cũng đã bị phá hỏng, cho dù có nối lại sau phẫu thuật thì vẫn để lại sẹo bên trong, sẹo sẽ ảnh hưởng đến cảm giác, cảm giác của bác sĩ sẽ mất, cũng sẽ mất luôn khả năng phán đoán cơ bản nhất đối với bệnh tật.
Thậm chí cũng không dạy được học sinh nữa, vì ngón tay cũng không cảm nhận được khí huyết lưu thông trong kinh mạch của cơ thể con người.
Ba người hơn bảy mươi tuổi, bác sĩ già quốc tịch nước N y thuật đầy mình, vì kích động đánh nhau mà đã bị hủy hoại hoàn toàn!
Sở Xuân Đình thốt lên: “Nước N là đất nước thân thiện và là láng giềng tốt của chúng ta. Hai ông già xấu xa đó thật là quá đáng. Họ đã làm tổn hại quá nhiều đến hình ảnh nhiệt tình hiếu khách có lễ nghĩa của đất nước Trung Quốc vĩ đại. Các anh phải xử lý họ thật nghiêm minh.”
Trần Diên gật đầu: “Đương nhiên phải xử lý nhưng họ lớn tuổi quá rồi, tối đa cũng chỉ bị giam mười lăm ngày thôi, bắt giam thời gian dài quá chúng tôi e là xảy ra án mạng mất.”