Cho nên khi mà cả thế giới đều biết chồng cô ngoại tình thì Lâm Bạch Thanh vẫn như một con ngốc, tin tưởng anh ta tuyệt đối. Còn nghiệp kiếp trước Cố Vệ Quốc tạo ra lại đổ hết lên người Cố Bồi, nên khi nghe thấy giọng điệu hung dữ của vợ mình anh vội vàng giải thích: “Anh xin nghỉ hai tiếng đồng hồ để ra ngoài mua vali và quần áo cho em.”
Lâm Bạch Thanh phải ra nước ngoài, cần một cái vali, không biết thời tiết ở nước ngoài như thế nào nên phải chuẩn bị một ít quần áo. Mà Cố Bồi là một người chồng mà đến chọn nước hoa cũng có thể chọn được loại cô thích.
Mấy ngày không gặp chồng mà anh cũng đang muốn biết việc về bệnh nhân quốc tịch N, Lâm Bạch Thanh liền kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra ở dược đường ngày hôm nay và hỏi: “Có phải ông chủ đứng sau bệnh viện Hán Đường ở nước M họ Hashimoto không?”
Cố Bồi trả lời: “Đúng rồi, hơn nữa ở nước M họ dùng chiêu bài tuyên truyền rằng tổ tiên của họ là thái y của Hoàng đế Lưu Bang thời nhà Hán, từ thời nhà Hán di cư sang nước N cho nên cứ tuyên truyền rằng nền y học của tổ tiên họ mới là y học chính thống của Trung Quốc.”
Cái kiểu nhảm nhí này chỉ có thể lừa được những người phương Tây không hiểu gì cả.
Trung y thay đổi không ngừng, các thế hệ bác sĩ trung y đã không ngừng thử nghiệm, tích lũy kinh nghiệm và kiểm chứng các đơn thuốc.
Hơn nữa, trung y được truyền từ đời này sang đời khác, thừa hưởng tính khiêm nhường của các thầy, mỗi trường trung y trong nước đều có sở trường và thế mạnh riêng, người càng tinh thông càng cảm thấy núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt có người giỏi hơn, không ai dám nói mình có thể đại diện cho cả một nền y học Trung Quốc.
Nhưng người nước N thì khác, họ dám trơ trẽn c.h.é.m gió, còn nói với vẻ rất nghiêm túc.
Ban đầu, Lâm Bạch Thanh cho rằng hẳn là Yuko kẻ chủ mưu trong vụ ăn cắp đơn thuốc này, nhưng tìm hiểu sâu hơn, cô dần cảm thấy trong gia tộc Hashimoto thì Yuko chỉ là một kẻ vô danh.
Mà những gì cô ta được biết hoàn toàn vẫn chỉ là trung y của nước N, cho nên vẫn luôn phải rình rập trung y Trung Quốc như hổ rình mồi.
Vậy thì vụ này phải xử lý nghiêm, vì nếu không g.i.ế.c gà trước mặt khỉ thì khỉ sẽ không sợ. Cố Bồi cũng lo lắng về kết quả xử lý, hỏi tiếp: “Kết quả xử lý của công an thế nào?”
Cái đó mà kể ra thì dài dòng lắm, trong điện thoại cũng không tiện, Lâm Bạch Thanh nhìn đồng hồ rồi nói: “Anh đi mua đồ nhanh lên, không siêu thị đóng cửa bây giờ, đợi lúc nào anh về em sẽ kể chi tiết việc của dược đường sau.”
Cố Bồi nhìn đồng hồ, quả nhiên đã tám rưỡi rồi, nửa tiếng nữa là siêu thị đóng cửa rồi. Cúp máy xong anh liền đến siêu thị, vừa vào siêu thị là lao ngay lên trên tầng chuyên bán đồ phụ nữ.
Đàn ông da trắng, cao to, đẹp trai, trên người còn mặc một bộ quân phục như anh đặc biệt hấp dẫn trong mắt phụ nữ. Phụ nữ bình thường ở trong nước không dám chủ động bắt chuyện đàn ông, cùng lắm là chỉ dám nhìn lâu một chút.
Nhưng các cô gái từ nước ngoài về thì khác.
Lúc này, có hai cô gái từ nước ngoài về đang đi mua sắm, đang thử giày thì nhìn thấy Cố Bồi. Anh đến thẳng khu chuyên bán giày nữ, xem từng đôi một, vừa nhìn là biết ngay anh đang chọn giày cho phụ nữ.
Người lạnh lùng, đứng đắn như anh khác hoàn toàn với loại con trai ấm áp và tỏa nắng lúc nào cũng nhiệt tình phóng khoáng, luôn sẵn sàng sáp lại gần phụ nữ, nhưng với người như anh lại khiến một số người con gái cảm thấy thú vị hơn là kiểu nhiệt tình quá mức kia.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!