Vừa ăn cắp vừa la làng?
Cố Hoài Thượng lập tức nói: “Không thể nào, chắc chắn không thể như vậy!
Rồi nói: “Bạch Thanh cô đừng có mà đổ oan cho Ngao Cương nhà tôi, nó không thể làm ra loại chuyện đó.”
Quan hệ giữa anh em có thể vẫn tốt, nhưng Cố Vệ Quốc luôn ghét cay ghét đắng người chú họ như Cố Hoài Thượng, anh ta liền nói: “Có chuyện này hay không chú gọi cho Cố Ngao Cương xác nhận là biết chứ sao?”
Cố Hoài Thượng vẫn khăng khăng: “Không thể nào, chắc chắn là không thể như vậy!”
Cố Hoài Lễ nói: “Sao lại không thể chứ, mấy năm trước Ngao Cương đi du lịch cùng một cô gái người nước N, ông Năm cũng từng bị nó làm cho tức quá mà sinh bệnh, lúc nó ra nước ngoài, chẳng phải đất nước nó đến cũng là nước N sao?”
Tim Cố Hoài Thượng đập thình thịch, ông ta đã nhớ ra, quả thực Ngao Cương có từng yêu một cô bạn gái người nước N. Đúng rồi, vào đúng khoảng thời gian đó Linh Đan Đường còn mất bốn viên thuốc hồi sức.
Một câu nói mà Cố Minh thường nhắc tới nhiều nhất là một viên thuốc hồi sức như một mạng người, như thế là thành bốn mạng người rồi.
Không lẽ là con trai ông ta thật, tên trộm được thuê không chỉ trộm thuốc mà đến cả đơn thuốc cũng trộm sao?
Ông nội nó bị người nước N hại chết, sao nó lại có thể làm việc đó được?
Nghĩ vậy Cố Hoài Thượng liền sợ hãi, ông ta nhận ra được rằng sự việc này là thật, nhưng ông ta không muốn đối mặt với sự thật, ông ta không thể chịu đựng nổi, ông ta muốn tranh thủ lúc con trai không ở đây, nhanh chóng rời đi cho xong.
Nhưng đúng là sợ điều gì thì điều đó sẽ tới.
Cố Vệ Quốc có điện thoại cầm tay, Cố Ngao Cương đang ở Hồng Kong, anh ta rút điện thoại ra là đã liên lạc được với Cố Ngao Cương rồi.
Hôm nay là thứ bảy, đúng vào ngày nghỉ, Cố Ngao Cương ở nhà nên đã nhận điện thoại ngay.
Vừa nghe thấy Cố Vệ Quốc nói vậy, anh ta không dám tin: “Không thể như thế được?” Rồi nói tiếp: “Rốt cuộc cô ta muốn làm gì chứ?”
Cố Vệ Quốc nói: “Chính mày còn không biết thì làm sao mọi người biết được?” Rồi nói: “Mau mà về xử lý bãi chiến trường của mày đi, hạn cho mày tối nay phải về đến nơi, nhanh lên!”
Cố Ngao Cương vội nói: “Được được được, em sẽ về ngay!”
Cúp điện thoại, Cố Vệ Quốc lại nói với Cố Hoài Thượng: “Chú Cố Hoài Thượng, Ngao Cương đã thừa nhận rồi, chú đừng chối quanh nữa, chúng ta cứ quyết như này nhé, sau này đến ngày lễ ngày Tết, chú cũng đừng về nhà cũ nữa, tổ tiên nhà họ Cố chúng ta không muốn gặp chú đâu!”
Cứ thế, qua câu nói nhẹ như không của Cố Vệ Quốc thì sau này cha con Cố Hoài Thượng không còn tư cách gì quay lại nhà cũ nữa rồi.
Đối với người trẻ thì ngày lễ Tết có về nhà cũ khấn vái tổ tiên hay không thì cũng không quan trọng.
Nhưng đối với những người lớn tuổi như Cố Hoài Thượng, họ rất coi trọng việc thờ cúng tổ tiên, chúc tết người già vào ngày lễ Tết.
Họ đều khá mê tín.
Cũng vì Ngao Cương đủ xuất sắc, Cố Hoài Thượng sống được nhờ con, trước giờ trong đám anh em họ ông ta luôn là người được nở mày nở mặt nhất. Vậy là từ giờ trở đi, đến tư cách về nhà cũ vái lạy tổ tiên ông ta cũng không có nữa rồi sao?
Và mỗi dịp lễ Tết, cả gia đình đoàn tụ sẽ bàn luận gì về ông ta, bàn luận gì về Ngao Cương?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!