“Báo cảnh sát đi, cái này là ăn cắp xuyên quốc gia luôn rồi còn gì?” Mục Thành Dương nói.
Lâm Bạch Thanh đã gọi điện cho Cố Hoài Lễ, hơn nữa buổi chiều còn hẹn gặp mấy cảnh sát của Cục thành phố, đến cả Sở Xuân Đình cũng hẹn rồi. Không cần phải báo án lại, cảnh sát có thể phái cảnh sát tại hiện trường bắt giữ tất cả lão già này. Nhưng chuyện gì cũng phải truy ra nguồn gốc, thực ra chuyện này bắt đầu từ nhà họ Cố, trộm là được nhà họ Cố mời đến.
Hoặc là có thể nói ngay từ đầu khi Cố Ngao Cương chọc vào Yuko đã là duyên phận rồi.
Họ của Yuko là Hashimoto, tên đầy đủ là Hashimoto Yuko.
Mặc dù không biết rằng cô ta có mối quan hệ sâu sắc như thế nào với doanh nghiệp thuốc đông y pha sẵn lớn thứ hai ở nước N: nhà máy Hashimoto. Nhưng điều chắc chắn là cô ta rất quan tâm đến thuốc đông y pha sẵn, thảo dược và bằng độc quyền sáng chế.
Chính vì vậy khi Lâm Bạch Thanh đi chữa bệnh cho bé Matsumaru, Cố Ngao Cương nhất quyết không để cô có mặt. Có lẽ cô ta hỏi Cố Ngao Cương về đơn thuốc không chỉ một lần.
Hơn nữa trong thời gian chữa bệnh cho đứa nhỏ, lẽ ra cô ta nên thử nghiệm, nhiều lần ra sức đột phá Cố Ngao Cương, còn dựa vào quyền nuôi con mà thương lượng giá cả, cũng như là muốn một vài đơn thuốc kép hoàn chỉnh chỉ mình Linh Đan Đường có.
Chỉ là Cố Ngao Cương chưa ngu đến vậy, anh ta không hề đưa ra.
Và nếu anh ta thực sự lặng lẽ mang đứa trẻ đi, anh ta đuối lý thì chắc sẽ đưa cho Yuko một phần đơn thuốc. Nhưng sau này anh ta cân nhắc thiệt hơn, trả đứa trẻ lại cho Yuko mà không cần bất kỳ đơn thuốc nào.
Nhưng sự cám dỗ của đơn thuốc điều trị bệnh đục thủy tinh thể lớn quá, vì vậy Yuko đã chọn cách phái các bác sĩ già yếu có bệnh đến để điều trị. Đợi đến khi lấy được bằng sáng chế độc quyền, bào chế thuốc đông y pha sẵn, phổ biến nó ra thị trường toàn cầu, đó sẽ là cả một gia tài khổng lồ.
Vốn dĩ chuyện về bé Matsumaru, nếu có thể giấu được thì Lâm Bạch Thanh đã giấu rồi.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đối phương vẫn tiếp tục quấy rối cô, đương nhiên cô không thể giấu giếm được nữa, nhất định phải giải thích rõ ràng sự việc với nhà họ Cố.
Một lúc sau, Cố Hoài Thượng tới đầu tiên, vừa vào cửa liền cười ha ha nói: “Bạch Thanh, làm ăn không tồi ha.” Sau đó hỏi: “Cô gọi tôi tới là có chuyện gì sao?”
Lâm Bạch Thanh đứng trên cầu thang, nói trước: “Chú, có người nước Nđến dược đường chúng ta.”
Sắc mặt Cố Hoài Thượng lập tức tái nhợt: “Đến khám bệnh, đừng nói là cô chữa đó nha?”
“Chữa rồi, hơn nữa chúng cháu cũng chữa được hơn một tháng rồi.” Lâm Bạch Thanh nói.
Bất kể là thật sự căm ghét người nước N như ông Ba, ông Năm hay là giả đi nữa, Cố Hoài Thượng diễn rất sâu, tay run run, răng dưới răng trên lập cập lập cập: “Đây là dược đường nhà họ Cố chúng ta, không… không trị bệnh cho người nước N.”
Đúng lúc này, Cố Hoài Lễ mang theo mấy công an đi vào, thấy sắc mặt Cố Hoài Thượng không đúng liền đi tới dìu. Lâm Bạch Thanh hẹn ba giờ, mọi người cùng đến đủ, Cố Hoài Lễ đỡ người dậy trước, Cố Vệ Quốc cũng đi vào. Nhưng anh ta lại khá ghét Cố Hoài Thượng, không để ý đến ông ta, chỉ đứng từ xa quan sát.
“N… Nh…., Bạch Thanh đang chữa bệnh cho người nước N!” Cố Hoài Thượng ấp úng nói.
Cố Hoài Lễ kinh ngạc: “Không phải chứ, dược đường chúng ta có treo thông báo mà, chắc không phải là đi chữa mà là không phát hiện ra đúng không?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Đúng.”
Cố Hoài Lễ thấy chuyện cũng không quan trọng lắm, sau này không chữa là được, nhưng Cố Hoài Thượng không chịu, ông ta nói: “Không được, chữa rồi chính là không được!”
Mấy bác sĩ thực tập đang ở trên lầu, nghe thấy tiếng động liền vội chạy xuống.
Bác sĩ Lưu vẫn đang tính toán, tiếng bàn tính lạch cạch dừng lại một cái, cũng đứng lên.
“Mất… mất mặt nhà họ Cố của tôi… lấy… lấy lại dược đường.” Cố Hoài Thượng tiếp tục lắp bắp.
Cố Hoài Lễ cũng cau mày, nói: “Bạch Thanh, em làm vậy không ổn quá rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!