Tuy nhiên khi thời thế thay đổi, bệnh tật không ngừng biến hóa, các đơn thuốc cũ cần phải được điều chỉnh liên tục, loại đơn thuốc này được gọi là đơn thuốc kép. Ở trong nước, hầu hết các loại thuốc đông y pha sẵn đều ở dạng toa thuốc, thảo dược và mật hoàn. Lâm Bạch Thanh nói thêm: “Bởi vì người ta không chỉ muốn đơn thuốc mà sau khi lấy đi còn phải xin bằng độc quyền sáng chế quốc tế. Một khi lấy được bằng độc quyền sáng chế quốc tế đối với đơn thuốc này, nếu chúng ta muốn phát triển thuốc đông y pha sẵn thì phải trả tiền cho người ta.”
“Trên thế giới có bao nhiêu đơn thuốc, nếu mỗi cái đều xin cấp bằng độc quyền sáng chế quốc tế, vậy thì sẽ phải bao nhiêu tiền?” Mục Thành Dương hỏi.
Lâm Bạch Thanh nói: “Đương nhiên là tốn rất nhiều tiền, nhưng nếu toàn bộ đơn thuốc đều do một người độc quyền, chỉ có người đó mới có thể bán thuốc đông y pha sẵn, anh tính xem có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Ở Trung Quốc hiện nay, ngoại trừ một số công thức dược đường bí mật đặc trưng để điều trị các bệnh cụ thể, các đơn thuốc phổ thông là nguồn tài nguyên được chia sẻ bởi mọi người trong lĩnh vực y tế.
Ví dụ như Bảo Tế Đường muốn một đơn thuốc kép, chỉ cần mang thứ gì đó đến cửa và năn nỉ chút, theo tính cách của Cố Minh thì ông sẽ sẵn sàng đưa ra, đơn thuốc trung y là để chữa bệnh, không phải để ai đó tích trữ mà làm giàu.
Nhưng đến người nước N thì lại không nghĩ như vậy, bọn họ sẽ xin bằng độc quyền sáng chế quốc tế. Đến lúc đó, nếu như chúng ta muốn làm một phương thuốc bột pha sẵn hay thuốc viên,… đều phải đóng phí bản quyền cho người ta.
Mục Thành Dương tức muốn chết, nhưng cũng hiểu ra: “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, người kia tưởng chỉ có một quyển sách liền xé cả trang, để sau này chúng ta không có đơn thuốc chữa bệnh nữa đúng không?”
Nếu là người Trung Quốc bình thường, các đồng nghiệp trong lĩnh vực trung y, sao chép một bản sao của bộ sưu tập, họ cũng sẽ cảm ơn người cung cấp đơn thuốc gốc, ngàn ơn vạn tạ.
Nhưng doanh nghiệp nước N lại không như vậy, không những muốn lấy đi, còn muốn phá hủy lại.
“Rốt cuộc người đó là ai, đm ai mà vô đạo đức như vậy?” Mục Thành Dương lại hỏi.
Ngày thứ bảy ít bệnh nhân, hai ông lão chân vòng kiềng giả câm nằm trên hai chiếc giường, nhàn nhã. Lâm Bạch Thanh đi ra từ trong văn phòng, bĩu môi: “Chính là bọn họ.”
Thấy Mục Thành Dương giơ nắm đ.ấ.m muốn xông tới liền ra hiệu anh ấy đừng tức giận, lại nói: “Bọn họ là người nước N, trước tiên đừng kích động.”
Lúc này Mục Thành Dương càng cảm thấy thần kỳ, thấp giọng nói: “Người nước N? Mẹ kiếp, quỷ yêu đến cửa rồi?”
Lâm Bạch Thanh kéo Mục Thành Dương đến trước cầu thang, mới mở miệng: “Vốn dĩ họ đến đây là vì đơn thuốc chữa bệnh đục thủy tinh thể, có lẽ thấy đơn thuốc của chúng ta có rất nhiều, không nhịn được liền xé một tờ, ăn cắp thành nghiện, em đã thống kê lại, những ông già nước N này đã ăn cắp tổng cộng bảy đơn thuốc.”
Mục Thành Dương chợt hiểu ra, thầm nghĩ thảo nào, trong khoảng thời gian này anh ấy còn cho rằng mình đã đụng phải một lò người câm. Hóa ra toàn là người nước N, bọn họ sợ mở miệng sẽ lộ ra khẩu âm nên mới giả vờ bị câm. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là bọn họ đều là bác sĩ trung y.
Nhưng sau khi nghĩ lại, anh ấy cảm thấy không đúng: “Đơn thuốc đục thủy tinh thể là do em đưa cho anh, thể chất của bọn ho cũng không giống nhau, liều lượng thuốc cho mỗi người chỉ định cũng không giống nhau, nếu như bọn họ lấy đi cũng chỉ lấy được đơn thuốc của chính mình, không trị cho người khác được, chẳng lẽ là một đám lang băm, lấy đơn thuốc của chúng ta trị bệnh cho người khác, đó không phải là làm bậy hả?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!