Nghe nói có kỳ nghỉ, Cố Bồi vốn muốn đi cùng Lâm Bạch Thanh nhưng cũng phải bỏ ý định vì những điều kiện hà khắc.
Mối quan hệ của Liễu Yến cũng đủ rồi, thứ hai đã gọi điện cho Lâm Bạch Thanh làm hộ chiếu, đến thứ sáu lại gọi điện nói cô đã xin được visa du lịch rồi, muốn cô chuẩn bị sẵn sàng, tuần tới đến đại sứ quán phỏng vấn.
Với tốc độ này, Lâm Bạch Thanh ước lượng có thể đưa Thẩm Khánh Nghi về trước Tết. Đương nhiên bởi vì tin tức còn chưa chắc chắn, Lâm Bạch Thanh cũng không nói cho Liễu Liên Chi biết.
Dù sao chú Hai không phải người tốt, sợ rằng ông ta thật sự sẽ tham lợi mà hại mình, thế nên Lâm Bạch Thanh nói chuyện này với Sở Xuân Đình trước, còn nói rằng cô có thể đi, cũng có thể chữa bệnh cho Tiểu Nhã.
Nhưng cô đến nước M để chữa bệnh cho Tiểu Nhã là có điều kiện.
Đó là tất cả số sừng tê giác của ông ta, ông ta chỉ giữ được một chiếc, số còn lại phải giao cho Linh Đan Đường để làm thuốc. Lâm Bạch Thanh không phải loại sư tử mồm rộng, muốn nuốt một khoản của Sở Xuân Đình.
Nhưng dự đoán của cô không tệ, rất nhanh đại não của Tiểu Nhã đã có dấu hiệu chuyển bệnh bước đầu. Nếu như chữa theo kiến thức hiện đại của nước M, ít nhất sẽ phải tốn mấy triệu.
Đương nhiên, Sở Xuân Đình rất sẵn lòng đồng ý, hơn nữa ngay trong ngày hôm đó đã phái người gửi lại chiếc sừng tê giác đã bị lấy đi. Không phải ba cái, mà là đầy đủ năm cái. Năm chiếc sừng tê giác lớn, Lâm Bạch Thanh không thể tưởng tượng nổi, cô có dùng thoải mái đi chăng nữa thì cũng có thể dùng tận ba mươi năm!
Điều duy nhất còn lại để đi đến nước M là phỏng vấn xin visa, khẩu ngữ tiếng Anh của Lâm Bạch Thanh rất tốt nên không cần lo lắng về việc bản thân sẽ bị từ chối. Mà trước khi rời đi, cô phải giải quyết cho xong chuyện của bệnh nhân nước N. Hôm nay vừa hay là thứ bảy.
Có lẽ thấy họ không cảnh giác đến thế nên hôm nay có một số ông già từ nước N gan to lên, hai người đến. Toàn là chân vòng kiềng, đục thuỷ tinh thể, giả vờ điếc để đến chữa bệnh.
Hôm nay Lâm Bạch Thanh không có giờ trực, cũng không có bệnh nhân, trước tiên gọi điện thoại cho Cố Hoài Thượng và Cố Vệ Quốc, Cố Hoài Lễ, thậm chí cả Sở Xuân Đình, bảo buổi chiều bọn họ đến Linh Đan Đường một chuyến, đợi đến khi Mục Thành Dương đã châm cứu cho hai ông lão, ôm một cuốn sách đến phòng làm việc của anh ấy, hỏi trước: “Gần đây có phải anh không đọc sách không?”
“Người bệnh nhiều, anh cũng bận nên không có thời gian xem sách, sao vậy?” Mục Thành Dương nói.
Trong tủ của anh ấy có mấy bộ sách buộc bằng chỉ, tên là “ghi chép đầy đủ bài thuốc Linh Đan Đường “, là đơn thuốc do Cố Minh dùng tay viết, vốn là nằm trong tay Lâm Bạch Thanh nhưng mỗi học trò đều có một bản chép tay.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!