Đương nhiên Cố Vệ Quốc có danh thiếp, hơn nữa danh thiếp còn in địa chỉ liên lạc riêng ở Hồng Kông, địa chỉ liên lạc ở Trung Quốc đại lục có thể gọi là có phong cách quốc tế. Trò chuyện hồi lâu, mãi cho đến khi anh ta phải rời đi mới nói với Cố Bồi một câu: “Tạm biệt chú nhỏ.”
Cố Bồi vẫn luôn xúc rêu ở góc tường, đứng dậy nói: “Đi đường cẩn thận.”
Con người này rất thú vị, tối hôm qua còn hoài nghi có phải cô thích người đàn ông nào khác bên ngoài rồi không, nhưng dù Lâm Bạch Thanh nói chuyện, tán dóc với người đàn ông nào, anh không hề cắt ngang, cũng không hỏi thêm câu nào. Hơn nữa còn luôn rất bình tĩnh, sẽ không tỏ vẻ tức giận hoặc ghen tuông gì.
Trước mắt tiễn Cố Vệ Quốc rời đi, Lâm Bạch Thanh nhớ ra một việc cần phải nói: ‘Đúng rồi, con của giám đốc Liễu muốn nhận em là mẹ nuôi, vậy anh là cha nuôi rồi, là một bé gái, nghe nói trông rất xinh xắn, hôm nào chúng ta đi thăm đi.”
Sắc mặt Cố Bồi nhất thời lo lắng, có vẻ rất hoảng loạn: “Đứa bé kia… là muốn chúng ta chăm sóc?”
Tưởng rằng có thể không cần đau vẫn làm cha, biểu hiện của anh nom giống như không hề phòng bị mà trúng được giải đặc biệt một triệu vậy.
Lâm Bạch Thanh cười giải thích: “Tất nhiên là không phải, chỉ là một kiểu hình thức thôi, chúng ta có thể đến bế em bé, chọc con bé, đùa đùa giỡn giỡn với bé nhưng không được nuôi con bé đâu.” Lại hỏi: “Có phải là rất phấn khích không?”
Kiếp trước tuy Cố Bồi chưa kết hôn nhưng anh lại rất thích trẻ con, nhà trẻ ở bệnh viện quân y luôn trong tình trạng nát bét nhiều năm, đều do anh tự tay sửa sang lại.
Từ khi anh lên làm viện trưởng, thời gian nghỉ thai sản của bệnh viện quân y tăng gấp đôi. Còn khoa nhi của bệnh viện quân y là do anh xây dựng, tương lai nó sẽ trở thành khoa nhi số một toàn Quảng Châu. Đội ngũ bác sĩ xuất sắc, quần áo mềm mại, ngay cả đồng phục của y tá cũng sặc sỡ dễ thương. Vậy thì anh có thể làm được đến đâu cho con mình đây?
Trước anh, Lâm Bạch Thanh là một bác sĩ còn không biết trên thế giới này còn có thuốc tê dùng ngoài mùi trái cây.
Nhưng anh lại có thể làm được, vì phẫu thuật nha khoa cho trẻ em, anh ấy đã thảo luận với nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải để phát triển các loại thuốc gây mê có hương vị trái cây, trong khoa nhi của bệnh viện quân y gần như không nghe thấy tiếng khóc của những đứa trẻ.
Trước nay anh chưa từng có con, cũng chưa từng có biểu hiện đặc biệt quan tâm đến một đứa nhỏ nào. Nhưng chỉ cần liên quan đến phúc lợi của trẻ con, anh đều cố gắng làm tốt nhất có thể.
Chỉ cần kiếp này anh không ly hôn với cô, khả năng cao là anh sẽ không có con, nhưng có con gái đỡ đầu cũng không tệ, Lâm Bạch Thanh nghĩ Cố Bồi sẽ rất vui, cho nên đã lên chuẩn cho một cuộc hẹn đi thăm.
Nhưng anh lắc đầu, lại nói: “Anh không kích động đâu.” Lại nói: “Anh không có hứng thú với trẻ sơ sinh.”
Dừng một chút lại nói: “Anh suy nghĩ rồi. nếu như em không muốn, chúng ta sẽ không có con nữa.”
Lại nói: “Cái này ở nước ngoài gọi là Dink family, anh rất thích phương thức sống này.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!