Họ ăn cơm xong thì về nhà, Cố Bồi vẫn là người lái xe. Lâm Bạch Thanh suy nghĩ về mộng đẹp, suốt cả quãng đường đều vui vẻ hài lòng. Cô đang nghĩ ngợi, Cố Bồi bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, mấy người nước N kia, em tính sao?”
Anh lại hỏi: “Có muốn báo cảnh sát đuổi họ đi hay không?”
Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh luôn có cảm giác bọn họ “lai giả bất thiện”, có lẽ là muốn trộm kim châm hoặc là phương thuốc của em.”
Lâm Bạch Thanh cười khúc khích, thế nhưng cô không lên tiếng.
Cố Bồi không hiểu nổi vì sao vợ của mình lại cười nên có hơi buồn bực. Vợ của anh lại liên tục cười không ngừng.
Cố Bồi ngừng xe, cố ý hỏi: “Thanh Thanh, em sao vậy?” Cô cười đến mức không ngậm miệng lại được, chẳng lẽ là bị bệnh rồi?
“Đi thôi, em không sao.” Cuối cùng Lâm Bạch Thanh cũng nhịn cười.
Sở dĩ cô cười, kỳ thật là bởi vì phản ứng lúc này của Cố Bồi.
Đời trước, cả hoàn cảnh chính là bác sĩ trung y bị nước N thâu tóm. Hơn nữa Lâm Bạch Thanh giác ngộ rất trễ, cô cũng không nói với Cố Bồi. Bản thân Cố Bồi cũng chưa từng trải qua, anh cũng giống với đa số mọi người, xem nó như một loại chuyện tự nhiên. Thái độ cũng rất bình tĩnh đối với vấn đề này.
Đời này, có lẽ là bởi vì anh đã cùng với cô trải qua việc sửa sang dược đường, khai trương, kinh doanh nên hiểu rõ hoàn cảnh khốn khó và gian nan của bác sĩ trung y. Lúc đối diện với bệnh nhân nước N, anh lại còn phẫn nộ còn hơn cả cô.
Thực ra mọi chuyện cũng không đến mức như anh nghĩ.
Chính là giống như câu cánh rừng lớn hơn nên loài chim gì cũng có thể thấy.
Ở đời trước, danh tiếng của Lâm Bạch Thanh được truyền đi, có rất nhiều người nước N nghe tiếng của cô đến khám bệnh. Có một vài người sẽ giả làm người câm, nhưng cũng có một vài người có vốn tiếng Trung tốt, chỉ dựa vào lời nói cũng không nhận ra bọn họ là người nước N.
Còn có người mang theo từng hòm tiền lớn để lên bàn, quỳ xuống đất, trong miệng lẩm bẩm, khóc đến chảy nước mắt nước mũi, dập đầu thành tiếng, chỉ cầu mong cô có thể chữa bệnh giúp.
Đời trước đã trải qua nhiều nên Lâm Bạch Thanh không thấy kinh ngạc. Đương nhiên cô có phương pháp giải quyết.
Chỉ là cô không ngờ, ở đời trước có những chuyện phải tới bảy, tám năm thậm chí đến mười năm sau mới xảy ra, đời này lại xảy ra sớm như vậy. Cô đang định nói với Cố Bồi về việc giải quyết chuyện này như thế nào thì máy nhắn tin của cô vang lên. Cô mở lên xem, là dược đường. Hiện giờ đã là chín giờ rưỡi tối, phòng khám không cấp cứu cho nên ban đêm không giữ lại nhiều người. Theo lý bây giờ tất cả mọi người đều nghỉ làm rồi, ai gọi điện thoại cho cô?
Đúng lúc cũng sắp đến rồi, Lâm Bạch Thanh cũng không xuống xe, cố ý đi tìm một chỗ trả lời điện thoại. Xe đến trước dược đường, cửa trước sau đều đóng lại, chỉ còn phòng sản xuất thuốc ở sân sau là mở đèn sáng rực. Tiểu Thanh và Mục Thành Dương ở trong đó, trong sân còn có một người, là người lạ.
Tiểu Thanh thấy chị gái tới bèn ra đón, nói: “Chị, người này nói có thư muốn giao cho chị.”
Bởi vì không phải là người mà Sở Thanh Tập phái tới lần trước, hơn nữa từ lúc Lâm Bạch Thanh gửi nửa phương thuốc qua đến bây giờ cũng mới chỉ có một tuần. Trong vòng một tuần thì không xác định được bệnh nhân có được chữa khỏi hay không, cho nên lúc này cô còn chưa nhận ra người này là do Sở Thanh Tập phái tới.
“Cô chính là bác sĩ Tiểu Lâm?” Đối phương nói.
Lâm Bạch Thanh gật đầu: “Là tôi.”
Người này tiến lên bắt tay, nói: “Tôi là bạn của ông Sở. Ông ấy nói có bức thư nhất định phải giao cho cô, còn có nửa phương thuốc còn lại, hy vọng cô có thể giao cho tôi.”
“Ngay bây giờ?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Người này có bức thư trong tay, ra hiệu cho Lâm Bạch Thanh mở ra, cũng nói: “Ông ấy nói chỉ cần cô nhìn thấy sẽ đưa phương thuốc cho tôi.”