Xe vừa tới cổng, Lâm Bạch Thanh liền thấy Liễu Liên Chi. Trời đang nắng gắt, bà ấy lại đang đứng trước cửa ra vào nhón chân ngóng đợi. Bà ấy mới thấy cháu ngoại xuống xe bèn vội vàng đi tới đón, bởi vì đi quá nhanh nên suýt nữa vấp té một cái.
“Bí thư Điền sắp xếp ở đâu ạ?” Cô hỏi.
Lâm Bạch Thanh nói: “Nói là cảng cá Đông Hải gần đây.”
Cảng cá Đông Hải là một nhà hàng sang trọng, cách nơi này không xa nhưng cũng phải mấy trăm mét. Liễu Liên Chi liền lên xe. Bọn họ đến sớm, đợi một lúc thì Điền Trung Bái mới đến. Điền Trung Bái vừa đến liền nhìn thấy họ, tóc bàn dựng lên: “Cựu… cựu bí thư, sao bà cũng ở đây?”
Bởi vì Liễu Liên Chi cố hết sức che giấu nên ông ta cũng không biết ngọn nguồn giữa Lâm Bạch Thanh và Liễu Liên Chi.
Nhưng ông ta rất xem trọng Lâm Bạch Thanh, cố ý hẹn đến giờ ăn cơm tối cũng là vì muốn cùng ăn bữa cơm với cô, chậm rãi tán gẫu. Thế nhưng cựu bí thư cũng đã tới, ông ta mới lo lắng, tóc dựng hết cả lên.
Điền Trung Bái ngồi xuống nói: “Cựu bí thư, số hiệu được cấp cho thuốc trung y pha sẵn của chúng ta đã được phê duyệt. Nhưng nếu muốn đầu tư quy mô lớn thì còn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề.”
Liễu Liên Chi ôn tồn nói: “Cậu nói cụ thể nói một chút. Chúng ta có thể thương lượng giải quyết.”
Điền Trung Bái lấy ra các loại báo cáo kiểm tra đo lường đưa cho Liễu Liên Chi, giải thích: “Khi chúng tôi bắt đầu sản xuất thuốc với số lượng lớn thì lập tức phát hiện vấn đề dư lượng kim loại nặng trong thuốc trung y rất khó giải quyết. Nếu như muốn loại bỏ nó, ít nhất phải tốn ba trăm ngàn để làm phí nghiên cứu.”
Cố Bồi nói: “Chi bằng để tôi đến xem thử?”
Anh đã từng giúp Lâm Bạch Thanh kiểm tra đo lường thành phần thuốc vài lần, cũng phát hiện vấn đề dư lượng kim loại nặng. Anh cũng từng học về dược đương nhiên hiểu nếu thật sự muốn thành lập phòng nghiên cứu chuyên biệt về vấn đề này, nhưng với xí nghiệp nhà nước thì kinh phí nhất định rất lớn.
Liễu Liên Chi lại hỏi Điền Trung Bái: “Cậu có phương án giải quyết nào không?”
Điền Trung Bái cười nói: “Chuyện này cũng thật trùng hợp, đã có người giải quyết vấn đề này. Thế nhưng đó là kỹ thuật độc quyền.”
Liễu Liên Chi và Cố Bồi đồng thời cảm thấy hứng thú: “Là của một xí nghiệp sao?”
“Đúng, hơn nữa bọn họ bằng lòng hợp tác với chúng ta, không tính phí độc quyền.” Điền Trung Bái nói.
Có người bằng lòng miễn phí cung cấp kỹ thuật độc quyền đương nhiên là chuyện tốt, nhưng chắc chắn đối phương sẽ có điều kiện.
Liễu Liên Chi hỏi: “Đối phương đưa ra điều kiện là gì?”
“Một điều kiện duy nhất, bọn họ muốn chiếm 30% lợi nhuận của thuốc trung y pha sẵn.” Điền Trung Bái nói.
Liễu Liên Chi tính toán một chút, bèn nói: “Cũng không cao.”
Lợi nhuận của thuốc trung y pha sẵn rất ít ỏi, muốn nghiên cứu phát minh thì cần phải đầu tư vào ba trăm ngàn, so với việc hưởng ké nhường lợi ích cũng là một chủ ý không tệ. Đương nhiên lúc này Liễu Liên Chi và Cố Bồi đều không biết đối phương là một doanh nghiệp ra sao.
Cũng chỉ sau khi sống lại Lâm Bạch Thanh mới biết nguyên nhân, cô nói: “Bí thư Điền, đó là một doanh nghiệp nước N đúng không?”
Liễu Liên Chi đang định uống nước, tay bèn ngừng lại một lát: “Doanh nghiệp nước N?”
Điền Trung Bái cười nói: “Là doanh nghiệp nước N, hơn nữa còn là doanh nghiệp cũ muốn hợp tác với chúng ta, là quan hệ cũ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!