Ngày hôm sau Cố Bồi đã hẹn sẽ về, nhưng lại không về.
Mãi đến sáng ngày mốt, anh đặc biệt gọi điện thoại, trước tiên hỏi chiều Lâm Bạch Thanh có bận không. Lâm Bạch Thanh nhìn hành lang một cái rồi cười nói: “Chiều nay chắc em bận lắm.”
Mọi người làm gì cũng thích theo số đông.
Cố Hoài Lễ lan tin Linh Đan Đường có thể chữa bệnh Gout khắp Cục Công an, toàn bộ công an không trực ban ở Cục thành phố đều đến hết như đi hoạt động tập thể. Lâm Bạch Thanh đánh giá trực quan thì có năm sáu người là có thể chữa khỏi trong một lần duy nhất, còn lại vẫn phải chữa thêm vài lần.
Nhưng chắc chắn hôm nay phải làm việc đến tối muộn, nói không chừng phải đến mười hai giờ khuya.
Cố Bồi về cũng không đúng lúc lắm.
Cô rảnh tận mấy hôm, hôm nay đột nhiên bận rộn nhưng anh lại về.
Cố Bồi không tính là cuồng công việc, nhưng anh là một người thích hiệu suất cao, chỉ cần Lâm Bạch Thanh nói mình bận thì anh sẽ tự giác đi tăng ca hoặc là đi rèn luyện cơ thể, làm chuyện của mình, chờ khi cô sắp về mới về nhà.
Chênh lệch giữa hai người không vượt quá năm phút.
Anh sẽ sắp xếp mọi thời gian thỏa đáng, sẽ không lãng phí cho việc vô nghĩa. Nhưng hôm nay anh lại nói: “Chiều anh rảnh, anh nghĩ anh nên bên cạnh em.”
Lâm Bạch Thanh thử nói đùa: “Hôm nay bệnh nhân rất đông, hay là quân y Cố đến giúp chúng em làm việc vặt?”
Giọng điệu của Cố Bồi vô cùng dịu dàng: “Được thôi.”
Lâm Bạch Thanh chỉ nói đùa thôi, vội nói: “Thôi đi, anh làm việc của anh, em gáng 11 giờ xong sẽ về nhà, anh tính sao về nhà trong khoảng đó là được.”
Mấy chú công an đến lập đội vây thành một nhóm lớn, nôn nóng đòi bắt mạch, cô nói xong thì cúp máy. Bắt mạch cho từng người, tư vấn trước rồi, châm cứu và khử trùng dụng cụ, một người phải mất 2 tiếng.
Muốn xếp hàng chữa thì xếp, không muốn thì hôm khác lại đến.
Vì toàn là người quen nên các công an vui vẻ lập đội trò chuyện ở đây, chui hết vào một phòng chữa trị, ngồi theo hàng, mọi người cũng muốn nhìn xem sự thần kỳ của chữa khỏi bệnh Gout trong một lần duy nhất.
Tuy Lâm Bạch Thanh bảo đừng đến, nhưng đến trưa Cố Bồi vẫn xách hành lý, còn chưa thay quần áo, râu cũng không cạo đã đến. Đây là lần đầu Lâm Bạch Thanh phát hiện Cố Bồi vậy mà sẽ để râu dài, trên người sẽ có mùi, lúc mới gặp mặt, cô suýt không nhận ra.
“Có gì cần anh giúp không?” Anh hỏi.
Lâm Bạch Thanh nói: “Trước tiên về nhà tắm cái đã nhé?”
Tuy anh để râu, bốc mùi, nhưng Lâm Bạch Thanh lại không nhịn được ngửi ngửi, vậy mà cũng khá thơm.
Cố Bồi nói: “Không cần đâu, có gì cần anh giúp em nói thẳng là được.”
Lâm Bạch Thanh tìm một cái ghế tới, nói: “Anh ngồi đây lát trước nhé, lát nữa em lại sắp xếp công việc cho anh.”
“Được.” Cố Bồi nói.
Đã mấy tháng không gặp nhưng Lâm Bạch Thanh không kích động gì, nhưng biểu hiện của Cố Bồi rất lạ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!