Bác sĩ Lưu không hiểu: “Cho nên ông ta vô duyên vô cớ tới đây, chỉ là muốn ăn đánh thôi sao?”
Mục Thành Dương lại nhấp một hớp trà, cười nói: “Chắc là ông ta ngứa da, muốn ăn đòn.”
Mấy thực tập sinh đều đưa mắt nhìn đàn chị của mình, cô vẫn như vậy nhưng họ đã thay đổi, trong lòng họ có ngưỡng mộ, có kính nể, có sợ hãi, đặc biệt là Hứa Triều, cậu ấy cảm thấy rằng như đây là ngày đầu tiên cậu ấy biết đàn chị của mình, cô thật sự rất xa lạ.
Nếu như nói một người ngứa đòn, vô duyên vô cớ tìm đến tận cửa để ăn đánh, Lâm Bạch Thanh cho rằng không có khả năng. Bây giờ không phải là Trung Hoa Dân Quốc, người học võ rất ít, người thích dùng võ làm quen thì càng ít hơn. Hơn nữa, rất ít người biết cô có võ, những người thấy cô đánh võ thì càng ít nữa.
Cho đến nay ngay cả chồng cô: Cố Bồi cũng chỉ thấy cô thiền định, đứng tấn, chưa bao giờ thấy cô ra tay đánh người. Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Bạch Thanh thầm nghĩ chẳng lẽ là do Sở Thanh Tập phái tới? Nhưng chắc chắn không phải, Sở Thanh Tập chỉ là một tên xấu xa, không phải không có não.
Ông ta muốn hại cha mình là vì có liên quan trực tiếp đến lợi ích tài sản, còn không hại thì cũng vì quan hệ lợi ích.
Lâm Bạch Thanh lại không nhận Sở Xuân Đình, cô còn là một bác sĩ, chỉ cần Sở Thanh Tập không có sở thích g.i.ế.c người thì ông ta không thể nào hại cô được. Vậy là ai đã phái người này tới, tới đây để làm gì?
Cô đang nghĩ ngợi thì có vài người đi lên cầu thang, có một người phụ nữ đi thẳng về phía Lâm Bạch Thanh: “Bác sĩ, xin chào cô.” Sau đó lại cười hỏi: “Cô còn nhớ tôi không, hai chúng ta đã từng gặp nhau ở trung tâm thương mại.”
Lâm Bạch Thanh thấy cô ta trông quen quen, cô sửng người một lúc, rồi nói: “Mon… Montagut?”
Người phụ nữ nói: “Tôi họ Phàn, tên Phàn Ỷ Mộng, tôi đến khám bệnh.” Đây là người phụ nữ mang thai mà lần trước khi Lâm Bạch Thanh đi mua sắm đã gặp ở Montagut.
Đằng sau cô ta là hai người thanh niên, mặc dù hai người này trông có vẻ chẳng liên quan gì tới người vừa nãy đến kiếm chuyện, đánh nhau. Nhưng dựa vào cái khứu giác nhạy bén của mình, Lâm Bạch Thanh phát hiện ra trên người họ có mùi hôi giống hệt nhau. Bởi vì mùi vị vừa đặc biệt vừa phức tạp nên nhất thời cô không nghĩ ra được cái mùi phức tạp này từ đâu mà ra.
Suy nghĩ hồi lâu cô mới nghĩ ra, đây có lẽ là ở đáy tàu hoặc bãi rác, mùi hôi thối rất nặng. Mà cô, chắc chắn là đã từng ngửi thấy mùi này ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra được. Cô quan sát người phụ nữ tên Phàn Ỷ Mộng này, lại ngửi ngửi, trên người cô ta có mùi hoa sen vàng.
Lâm Bạch Thanh hiểu ra: “Chị Mộng, bởi vì chị đang mang thai, sợ thuốc uống sẽ không tốt cho sức khỏe của chị, bác sĩ trong bệnh viện đã kê dầu hoa sen để điều trị bệnh mề đay cho chị, hiệu quả hẳn là tốt nhỉ?”
Đầu tiên Phàn Ỷ Mộng sờ sờ vào cổ cô ta, mới nói: “Tôi luôn nghĩ rằng tác dụng của thuốc tây tốt hơn thuốc trung y, vì thế tôi đã khăng khăng bảo bác sĩ kê thuốc tây cho tôi, nhưng tác dụng của thuốc bôi này tốt hơn thuốc tây nhiều, bôi được hai ngày, bệnh mề đay trên người tôi đều đã hết sạch.” Cô ta lại nói: “Bác sĩ, tôi đến bệnh viện siêu âm B, tình hình không tốt lắm, cô có thể xem cho tôi một chút được không?”
Cô ta lấy kết quả siêu âm B ra, đầu tiên cô ta đưa mắt nhìn hai người phía sau, sau đó mới hỏi Lâm Bạch Thanh: “Theo ý kiến của cô, đứa trẻ này có thể giữ được không?”