Câu này của cô ta khiến Lâm Bạch Thanh có ảo giác rằng vợ chồng họ chặn Mã Tú Cần lại muốn cố tình làm khó cô ta.
Dĩ nhiên Lâm Bạch Thanh sẽ không làm khó đồng nghiệp của chồng mình, nhưng cô nghĩ nếu Cố Bồi đã cố tình gọi Mã Tú Cần lại thì nhất định có nguyên nhân.
Quả nhiên, Cố Bồi mở cửa một phòng bệnh khác, thấy bên trong không có ai thì ra hiệu cho Mã Tú Cần: “Chúng ta vào đây nói.”
Mã Tú Cần ôm hồ sơ bệnh án trong lòng, cảnh giác nói: “Quân y Cố, có chuyện gì cứ nói ở đây đi, tôi còn phải đi kiểm tra giường nữa.”
Giọng điệu của Cố Bồi vẫn luôn hòa nhã, lúc này càng thêm hiền hòa: “Có những việc, tôi nghĩ chúng ta nói chuyện riêng sẽ tốt hơn.”
“Không được, tối nay tôi phải trực ca đêm, còn tận mấy giường bệnh chưa kiểm tra, tôi phải đi kiểm giường rồi.” Vẻ mặt Mã Tú Cần hơi kỳ lạ, vội vã nói xong thì xoay người muốn đi.
Lâm Bạch Than không cảm thấy Mã Tú Cần có gì bất thường, thậm chí vì câu chuyện phiếm Trương Nhu Giai nói, còn thấy rất thương xót cho cô ta.
Nhưng lúc này đây, cuối cùng cô cũng phát hiện chỗ sai sai của Mã Tú Cần.
Cô là cháu ngoại của Liễu Liên Chi, mãi đến đêm nay chuyện này mới chắc chắn.
Theo lý, chỉ cần là người hơi biết chút chuyện đều sẽ tò mò, nhưng hình như Mã Tú Cần không tò mò chút nào cả.
Hơn nữa cô ta cố ý phủ sạch quan hệ của cô ta và Cố Bồi, dường như không muốn nói chuyện với họ.
Trong chớp mắt, Lâm Bạch Thanh nghĩ ra gì đó, cô nói: “Bác sĩ Mã, tôi nghe Nhu Giai nói anh chị cô cũng làm việc ở nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải.”
Mã Tú Cần chợt dừng bước, quay đầu nói: “Tôi là tôi, họ là họ, tôi không dính dáng gì với họ hết.”
Lâm Bạch Thanh nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, hỏi ngược lại: “Vậy tại sao Mã Bảo Trung bắt nạt cô mà cô không dám lên tiếng, có phải vì nhà các cô có giao dịch nào đó với ông ta không, cũng bởi vì giao dịch đó mà Mã Bảo Trung mới dám bắt nạt cô nhỉ, đó là giao dịch gì vậy?”
Trong một khoảnh khắc, sắc mặt Mã Tú Cần trắng bệnh, đi vào phòng bệnh trống trước, thở hổn hển thật lâu mới quay đầu lại hung hãn nói: “Lâm Bạch Thanh, tôi không biết gì hết, còn nữa, chuyện dơ bẩn họ làm cũng không liên quan gì đến tôi.”
Cố Bồi vỗ vai vợ, nói: “Em từ từ nói với cô ta, anh ở bên ngoài.”
Cuối cùng Lâm Bạch Thanh cũng hiểu Cố Bồi lơ đễnh mãi là đang nghĩ gì.
Sở Xuân Đình đã tìm thấy tình nhân và con của Mã Bảo Trung từ lâu rồi, nhưng ông ta lại không nói chân tướng với cô.
Ông ta còn cố tình gọi điện thoại cho Cố Bồi, một là muốn khoe khoang chút mạng lưới quan hệ và năng lực ghê gớm của bản thân trước mặt Cố Bồi.
Hai là muốn ép cô về nhận người thân, sửa thành họ Sở.
Cố Bồi cũng giận, lần trước Sở Xuân Đình đến nhà cũ, quăng tới quăng lui với anh, anh đã rất không vui rồi.
Anh cũng sẽ động não, sẽ suy nghĩ, xem rốt cuộc tình nhân kia của Mã Bảo Trung là ai.
Người đi để lại dấu, ngỗng bay để lại tiếng kêu, muốn tìm thấy tình nhân của Mã Bảo Trung, không thoát khỏi hai nơi: nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải và bệnh viện quân y.
Lúc nãy Cố Bồi nhíu chặt mày, không phải đang nghĩ buổi tối có được không, mà là đang nghĩ rốt cuộc tình nhân của Mã Bảo Trung sẽ là ai.
Thật ra chuyện này có thể suy đoán.
Vì uống thuốc DES lâu ngày mà trái tim Thẩm Khánh Hà chịu tổn thương, nên thường xuyên phải nhập viện.
Thật ra nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải có quan hệ tốt với bệnh viện tỉnh hơn, khoa tim mạch của bệnh viện tỉnh cũng tốt hơn bệnh viện quân y.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!