Lại nói thêm, đêm qua sau khi Cố Vệ Quốc uống say, anh ta đã liên tục nhắc tới một chuyện. Anh ta nói chờ tới hôm giỗ trăm ngày của Cố Minh anh ta sẽ có thể cưới Lâm Bạch Thanh về, sau này vị thần y họ Lâm này sẽ ở ngay sát vách nhà Lưu Bách Cường, cậu ta lại là đàn em của Cố Vệ Quốc, vậy thì nếu như tương lai cậu ta có đau đầu nhức óc thế nào thì chẳng phải cũng có thể tìm đến nhờ cô chữa trị bất cứ lúc nào sao?
Lưu Bách Cường không nói gì nhưng trong lòng đã thầm đắc ý.
Sau khi châm cứu xong bước ra khỏi nhà họ Lưu thì sắc trời đã tối đen rồi. Cả ngày hôm nay Lâm Bạch Thanh còn chưa kịp ăn cơm, lúc đi ngang qua căn nhà của Cố Vệ Quốc, cô trông thấy đèn nhà anh ta đang bật sáng, còn ngửi được mùi mì ăn liền thoảng qua, chắc hẳn Cố Vệ Quốc đang dùng bữa.
Lâm Bạch Thanh đi đến đầu con ngõ, nơi đây có một sạp hàng bán bún, sạp đã bắt đầu bày hàng, Lâm Bạch Thanh tự mua cho mình một bát.
Vì chuẩn bị đi tố cáo chồng cũ kiếm một món tiền nhỏ nên trong lòng Lâm Bạch Thanh rất kích động, cô ăn hết bát bún từ lúc nào, đến nước dùng cũng uống sạch sẽ.
Ăn bún xong, cô quay trở về sân của Linh Đan Đường.
Vừa lúc hôm nay tất cả Phù Tang hoàn đều đã hoàn toàn làm xong, ngày mai sẽ chuẩn bị mở bán nhưng còn chưa kịp đóng gói và in ngày sản xuất. Thế là Lâm Bạch Thanh chuyển tất cả Phù Tang hoàn ra ngoài, bắt đầu đóng dấu ngày tháng dưới ánh trăng.
Thuốc của phòng khám ngoài sản xuất nên bao bì rất đơn giản, ngày tháng bên trên cũng chỉ là bản in từ con dấu bằng đồng.
Đầu tiên sẽ in ngày lên mặt trên của túi giấy đựng thuốc, một túi chứa mười hai viên, sau đó sử dụng sáp nóng chảy để niêm phong miệng túi lại là được.
Nơi này có tổng cộng sáu trăm viên thuốc, chỉ một chốc lát sau cô đã đóng gói xong xuôi.
Ngay vào thời điểm sắp hoàn thành công việc đóng gói túi thuốc, Lâm Bạch Thanh lại trông thấy được Cố Vệ Quốc đi ngang qua cửa Linh Đan Đường.
Trong cả gia tộc nhà họ Cố, vóc dáng sánh được với anh ta chỉ có duy nhất một mình Cố Bồi. Người này luôn huấn luyện trong quân ngũ, vai rộng lưng dài, thân hình cao lớn. Mà dù sao Lâm Bạch Thanh cũng đã sống chung với anh ta rất nhiều năm liền, cho nên mặc dù bây giờ đang là buổi tối, ngoài đường cũng không có đèn thì chỉ cần dựa vào cái bóng cô cũng có thể lập tức nhận ra anh ta ngay. Lúc này cô đang ở trong sân nhà, bức tường bao quanh không quá cao, cánh cổng bên ngoài sân lại càng thấp, thật ra anh ta hoàn toàn có thể nhìn thấy được cô, nhưng rõ ràng anh ta đang cố ý trốn tránh cô, cho nên mặc dù anh ra đã dừng chân lại trong thoáng chốc nhưng vẫn giả bộ không nhìn thấy, cứ vậy đi ngang qua trước cửa.
Lâm Bạch Thanh chờ anh ta đi xa rồi mới tắt đèn trong sân, lặng lẽ ra cửa, rón rén đi theo.
…
Sau khi bám đuôi một đoạn đường, Lâm Bạch Thanh đã đoán được đại khái địa điểm Cố Vệ Quốc đang đi tới. Cô lập tức quay người, đi thẳng đến Cục Công an.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!