Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Sở Xuân Đình đang gọi điện thoại, bảo mẫu đang quét dọn nhà cửa.

Lâm Bạch Thanh đang giải thích chuyện ethylene glycol cho Thẩm Khánh Hà, vì cô đã lấy hàng mẫu bằng cách bất hợp pháp nên không thể được dùng làm bằng chứng hợp lệ, nhưng có thể làm bằng chứng bổ sung.

Mã Bảo Trung không chỉ hạ độc một hai lần, thư ký Kỳ đã đến Cục công an, Thẩm Khánh Hà thông báo cho phòng bảo vệ, bây giờ có thể khống chế được Mã Bảo Trung ngay, ông ta không thể chạy thoát được.

Thẩm Khánh Hà cũng muốn gọi cho phòng bảo vệ nhưng Sở Xuân Đình lại đang dùng điện thoại, bà đứng một bên vừa nhìn chồng mình chằm chằm vừa nghe Lâm Bạch Thanh nói chuyện. Còn Mã Bảo Trung thì sao, ông ta ôm con trai, bây giờ vẫn còn khóc, nói với con trai mình đã hối hận rồi.

Vì ông ta đang ôm con trai trong lòng, không nói những người khác, ngay cả Lâm Bạch Thanh cũng đã buông lỏng cảnh giác.

Nhưng có một câu nói rằng “không ác không phải đàn ông”, chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt. Con trai của ông ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cậu bé đang ôm vai cha mình bỗng nhiên lại bị đẩy vào kệ thủy tinh, trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, ông ta lao vào trong bếp.

Đây là lầu một, cửa sổ đang mở, ông ta nhảy lên cửa sổ còn không quên đá nồi canh và đồ ăn xuống dưới.

Khi Lâm Bạch Thanh đuổi theo thì ông ta đã nhảy ra khỏi cửa sổ, nếu ông ta chạy bộ, Lâm Bạch Thanh có thể đuổi theo.

Nhưng ông ta có xe, Thẩm Khánh Hà đậu xe ở bên ngoài, ông ta mở cửa lên xe, chỉ trong nháy mắt đã nghênh ngang rời đi.

Dù Lâm Bạch Thanh có thể chạy rất nhanh, cô cũng không thể nhanh bằng ô tô được.

Thẩm Khánh Hà đang gọi điện báo cho phòng bảo vệ, nhưng bây giờ mới báo thì còn có ích gì, Mã Bảo Trung đã chạy mất tăm rồi!

Không ai có thể ngờ tới sự cố này!

Thử hỏi, ai ngờ được một người cha có thể ác độc đến mức đập đầu con trai mình chứ?

Tình huống này thật buồn cười, vì dù là Thẩm Khánh Hà hay Lâm Bạch Thanh, hay Sở Xuân Đình, thậm chí ngay cả bảo mẫu cũng biết Mã Bảo Trung chắc chắn sẽ chạy trốn, nhưng họ hơi ngu ngốc, trơ mắt nhìn người chạy trốn ngay trước mắt mình.

Vào lúc này, Thẩm Khánh Hà mới hiểu cái gì gọi là khóc không ra nước mắt.

Không cần người khác trách mắng, chính bà cũng tự thấy xấu hổ.

Người chồng mà bà yêu thương suốt hai mươi năm, bà vẫn luôn cho rằng mẹ mình ghét bỏ ông ta là vấn đề của mẹ.

Nhưng hiện thực tàn nhẫn, sự thật đau đớn.

Sự thật nói bà biết rằng mẹ bà đã đúng, bà đã dẫn sói vào nhà.

Một con sói mắt trắng có thể ra tay tàn nhẫn với chính con trai mình để bỏ trốn.

Lúc này, thậm chí bà còn có suy nghĩ bà nên c.h.ế.t quách đi.

Nhưng con trai Mã Giai rất hiểu chuyện, cậu bé liên tục nói: “Mẹ, con không sao, mẹ đừng khóc, con vẫn ổn.”

Xe cứu thương tới, bác sĩ cứ tưởng rằng người bọn họ phải cứu là đứa con trai, cuối cùng Thẩm Khánh Hà bất ngờ nôn mửa liên tục, nôn một lúc, hai mắt nhắm lại ngất đi.

Nhìn khung cảnh lộn xộn, Sở Xuân Đình lắc lắc cánh tay Lâm Bạch Thanh: “Tôi đói rồi.”

Đã là bảy rưỡi tối, ông cụ đã bôn ba nửa ngày trời, vừa mệt vừa đói.

Đi ra khỏi nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải, bên cạnh nhà máy lớn có một dãy tiệm cơm, Lâm Bạch Thanh hỏi: “Ông muốn ăn gì?”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!