Căn cứ vào huyết thống, ông già xấu xa này nên chăm sóc Lâm Bạch Thanh, đó đương nhiên phải chiếu cố. Nhưng cô là học trò của Cố Minh, cô tuyệt đối sẽ không để lão Sở nắm mũi dẫn đi.
Cô nói: “Ông Sở, có lẽ ông cũng biết, Liễu Liên Chi là bà ngoại tôi, có chuyện gì tôi sẽ tự liên lạc với bà ấy, không cần ông đứng giữa làm người tốt, chuyện của tôi tự tôi làm, ông không cần phải nhọc lòng nữa.”
Ở đầu bên kia điện thoại Sở Xuân Đình suýt nữa phun một búng màu, trong lòng tự nhủ Lâm Bạch Thanh chưa từng thấy bà già khó tính Liễu Liên Chi đó mà đã gọi bà ấy là bà ngoại rồi à?
Ông ta còn tặng kim bạc cho cô, nhưng tới bây giờ ngay cả một tiếng “ông nội” cô cũng chưa từng gọi.
Có phải con nhóc này đã hơi quá đáng rồi không?
Nhưng làm gì được đây, người ta chẳng những không nhận ông nội, thậm chí ngay cả gặp cũng không muốn gặp ông ta.
Tức giận đã hết, phẫn hận đã tiêu, ông cụ lại gọi: “Alo, Thanh Thanh, Thanh Thanh…”
Nhưng lúc này điện thoại đã cúp, trong loa chỉ còn tiếng tút tút.
Ông cụ tức giận nghiến răng nghiến lợi, đang suy tư, rốt cuộc người tố cáo vào lúc đang giao dịch văn vật năm đó là ai!
Ông ta có thể điều động người, nhưng hễ là việc gì thì dù thế nào cũng phải có một phương hướng mới có thể điều tra sâu vào, thế nhưng ông ta nên đi đâu tìm phương hướng?
…
Thật ra Lâm Bạch Thanh cũng đang điều tra chuyện này.
Dù sao Thẩm Khánh Nghi là mẹ đẻ của cô, bà ấy còn sống không, nếu c.h.ế.t rồi, chí ít phải có bộ hài cốt.
Một người, tìm được hài cốt của mẹ và để người được nhập thổ vi an, đây là điều nhất thiết.
Cô có linh tính Mã Bảo Trung rất bất thường, mà đúng lúc cô có thể tìm tới một người biết rõ chi tiết về Mã Bảo Trung.
Cúp cuộc điện thoại với Sở Xuân Đình, mở danh bạ điện thoại, cô gọi một cuộc điện thoại cho Cố Hoài Thượng: “Alo, chú Hoài Thượng à?”
Cố Hoài Thượng nghe vậy còn rất bất ngờ: “Bạch Thanh, sao cô có thời gian gọi điện thoại cho tôi?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Hỏi thăm sức khỏe của chú một tiếng, cũng hỏi thăm sức khỏe của ông Năm thế nào, mọi người đều khỏe chứ?”
“Tôi sắp về hưu, tất cả mọi người khuyên tôi đến nước Đ tìm Ngao Cương dưỡng lão nhưng tôi không đi, tôi có một trái tim nồng nàn với Tổ quốc, quê hương khó rời, dù là về hưu cũng muốn sinh sống ở quốc thổ chúng ta, không thèm đến quốc gia chủ nghĩa tư bản.” Cố Hoài Thượng cố hết sức quảng cáo rùm beng bản thân.
Lâm Bạch Thanh đoán ông ta không biết chuyện Ngao Cương mang theo đứa con nước NB núp trong khách sạn chữa bệnh. Cô cười cười cho qua, đổi chủ đề, nói: “Chú Hoài Thượng, Thẩm Khánh Hà và Mã Bảo Trung là học trò của chú nhỉ, cháu nghe nói hai người họ yêu sớm, có việc này không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!