Liên quan đến giao dịch đồ chơi văn hóa giữa ông ta và Liễu Liên Chi, cũng không thể nói là ông ta mượn gió bẻ măng được.
Bởi ông ta đã lấy được một chiếc sừng tê giác từ chỗ của Liễu Liên Chi, nếu không phải ông ta đã kịp đem đi cất giấu thì bây giờ chắc cũng không biết chiếc sừng đó đang ở nơi nào rồi.
Nó đã không phải là minh chứng cho sự tồn tại của tê giác ở châu Á thì thôi, lại cũng chẳng thể đưa vào bất cứ loại thuốc nào được, rồi nó sẽ bị đập vỡ, giẫm nát, sau đó ném vào một cái thùng rác bỏ hoang nào đó.
Ông ta là một thương nhân chỉ biết chạy theo tiền bạc, nhưng ông ta cũng biết bảo vệ và gìn giữ văn vật, chưa từng làm sai điều gì.
Hơn nữa ông ta có thể cung cấp tiền bạc, mà tiền thì có khả năng giải quyết mọi vấn đề trong cuộc sống của Liễu Liên Chi, như vậy cũng được coi là một giao dịch công bằng cho cả hai bên.
Nhưng vừa đúng vào lúc bọn họ đang chuẩn bị tiến hành hàng loạt các giao dịch lớn thì lại bị đội an ninh trật tự phát hiện, sau đó liền bị bắt giữ ngay tại hiện trường một cách hoàn hảo.
Tất cả những mối quan hệ mà ông ta điều động ra cũng không có tác dụng, từ một người được chính phủ hoan nghênh giáng xuống làm một công dân bình thường.
Đương nhiên Sở Xuân Đình đã nghi ngờ Liễu Liên Chi, vì muốn hại ông ta mà cố ý tố giác cho đội an ninh trật tự.
Trong những năm qua, ông ta vẫn luôn có suy nghĩ như vậy.
Nhưng đâu ai ngờ được, bây giờ con gái của Liễu Liên Chi lại là người yêu của con trai ông ta, hơn nữa cũng đã cùng nhau đến biên cương.
Chắc chắn Liễu Liên Chi sẽ không làm hại con gái của mình, cho nên mối quan hệ giữa Thẩm Khánh Nghi và Sở Thanh Đồ có thể chứng minh, bà ấy không phải là người tố giác cho đội an ninh trật tự, vậy thì người tố giác kia có thể là ai cơ chứ?
Chuyện cũ quá phức tạp, đến cả một người thông minh tài trí như Sở Xuân Đình cũng không thể làm rõ xem rốt cuộc là như thế nào.
Lâm Bạch Thanh vỗ vỗ lưng ghế, đứng thẳng người dậy: “Giờ cũng không còn sớm nữa, tôi phải về trước đây.”
“Đã phải về rồi sao?” Sở Xuân Đình bắt đầu sốt sắng, trở người một cái, nhanh nhẹn đứng bật dậy.
Bật người lên một lần nữa, ông ta thậm chí còn không xuống được giường.
Hừ, lão già xấu xa cau mày nhăn mặt, hệt như là một đứa trẻ vừa mắc phải lỗi lầm gì đó.
Lâm Bạch Thanh nói: “Cũng đã chẩn bệnh xong rồi, ông có thể nghỉ ngơi một ngày, để lỗ kim tiên hồi phục một chút, ngày mai lại tiếp tục giai đoạn trị liệu mới, đây là… ông có điều gì muốn nói với tôi hay sao?”
Có à, ông ta sẽ dám ư, dám nói ra trước đây mình từng đối xử với cậu con trai lớn như thế nào sao?
Ông ta sẽ dám nói mình ngông cuồng đối phó với người khác như nào hay sao?
Nếu ông ta dám nhận người thân, Lâm Bạch Thanh sẽ hỏi lại mọi chuyện ngay tại đây, lật tẩy lão già xấu xa lúc nào cũng cứng nhắc.
Nhưng Sở Xuân Đình cứng rắn kiên cường cả đời, làm sao có thể chịu thua dưới tay của cô gái bé nhỏ này, ông ta điều chỉnh lại hơi thở đều đặn, chầm chậm ngồi xuống chiếc xe lăn, nhẹ nhàng nói: “Nghe bác sĩ Mục nói, các cô đang cần điều chế một lô thuốc hồi sức, theo như tôi được biết…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!