Hai giờ chiều, mặt trời ở hướng tây, trong tứ hợp viện có cảm giác ấm áp mát mẻ, rất dễ chịu.
Lâm Bạch Thanh nhẹ nhàng bước đi, vừa bước vào sân đã nhìn thấy bảo mẫu đang ở trong bếp, cô muốn biết ông già xấu xa kia đang làm gì nên không quấy rầy bảo mẫu, rón rén bước lên bậc thang, nhìn thấy Sở Xuân Đình đang ngồi trên xe lăn cạnh mép giường đọc sách.
“Khụ!” Cô cố ý ho một tiếng liền thấy ông cụ cuống cuồng bỏ tạp chí xuống, hai tay hết sức linh hoạt chống một cái, ông ta đã nằm ở trên giường.
Lâm Bạch Thanh cố ý đợi ông ta nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say rồi mới bước vào cửa.
Cô đi nhặt những tạp chí rơi trên sàn trước.
Cuốn tạp chí đã được mở ra, cô nhặt nó lên rồi đóng lại, nhưng cô lại nhìn thấy một bức ảnh màu bên trong tạp chí.
Phụ nữ sẽ trở nên tốt bụng khi họ già đi, nhưng những người có khí chất thường rất ít.
Còn bức ảnh này là một bà lão nhăn nheo nhưng lại có khí chất xuất chúng, có thể cảm nhận được bà ấy có khí chất của người có học, Lâm Bạch Thanh nhìn kỹ thì thấy một dòng chữ nhỏ ở phía dưới: Giáo sư Liễu Liên Chi của Đại học Hong Kong.
Lâm Bạch Thanh sửng sốt một lúc, trong lòng nghĩ thì ra đây là bà ngoại của cô sao, nhìn những nếp nhăn này thì bà ấy ít nhất cũng bảy mươi tuổi rồi, nhưng cả người bà ấy lại toát lên khí chất của người có học, khó trách bà ấy có thể viết những bài báo hay như vậy.
Cô đang chuẩn bị đọc tiếp thì một bàn tay to lớn vươn tới, giật lấy cuốn tạp chí.
Lâm Bạch Thanh không hề tức giận, mỉm cười nói: “Ông Sở, chân ông thế nào rồi, Ông thử cử động một ngón chân để tôi xem xem.”
Giọng nói của ông cụ khàn khàn: “Tôi không thể cử động được nhiều lắm.”
Lâm Bạch Thanh xoa bóp một vài huyệt đạo có thể chữa đau cơ đùi của ông cụ, làm cho ông cụ cảm thấy thoải mái rồi mới cẩn thận kiểm tra.
“Ông nhìn xem, trên chân ông bắt đầu có thịt rồi.” Cô đỡ ông ta để ông ta lật người lại, ra hiệu cho ông ta nằm sấp xuống rồi ấn huyệt trên m.ô.n.g ông ta, càng thêm kinh ngạc: “Ông rèn luyện rất tốt, m.ô.n.g của ông đã dày lên rất nhiều, điều này rất tốt cho việc đi lại của ông.”
Sở Xuân Đình không nói gì, nhắm mắt lại, có lẽ là đang chờ châm cứu.
Lâm Bạch Thanh vỗ nhẹ vào m.ô.n.g của ông ta, mặc quần vào giúp ông ta, nói: “Từ giờ trở đi, ông sẽ không cần châm cứu trên chân nữa…”
Sở Xuân Đình bị một cô gái nhỏ coi như con nít mà vỗ về như vậy, ông ta vốn đã ngượng ngùng, nhưng khi nghe nói không châm cứu nữa, ông ta lập tức ngẩn người, còn có chút tức giận, thậm chí còn nói lắp bắp: “Tại… tại sao?”
Từ giờ cô sẽ không châm cứu cho ông ta nữa, vậy sao ông ta còn có hy vọng có thể đứng dậy chứ?
“Cả ngày ông cứ tức giận như vậy, không ngừng tê liệt, còn muốn dùng sừng tê giác để trêu chọc tôi, nếu để ông có thể đứng lên được vậy chẳng phải để ông lật trời rồi hay sao?” Lâm Bạch Thanh cố ý châm chọc nói.
Tâm lý của con người sẽ thay đổi theo sự xuất hiện của các sự kiện.
Vài ngày trước, ông cụ nghi ngờ Lâm Bạch Thanh là cháu gái của mình, quá kích động, hành động có hơi đi quá xa.
Báo ứng tới, bây giờ đến lượt cô gái nhỏ này bắt nạt ông ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!