Việc OEM xử lý các loại thuốc đông y pha sẵn đương nhiên là do ai đến trước thì người đó được lợi.
Ở kiếp trước, Cố Vệ Quốc đã phải vật lộn rất lâu mới có cơ hội trở thành OEM.
Thẩm Khánh Hà sẵn sàng gọi điện thoại cho các nhà lãnh đạo thành phố vì Linh Đan Đường, Lâm Bạch Thanh đã khá xúc động.
Có lẽ bà là một người không mấy quan tâm đến sức khỏe của mình, để tâm đến sự nghiệp hơn, cô cầm một miếng bánh sầu riêng lên ngửi rồi nói: “Cũng không cần bà ấy phải đặc biệt chạy đến đây, tôi có thể đến nhà của bà ấy để chữa bệnh, hay là bây giờ tôi đi tìm bà ấy luôn, được không?”
Mã Bảo Trung cười nói: “Tôi cũng nói như vậy rồi, nhưng gần đây bà ấy chỉ thiếu điều liên tục làm việc trong hai mươi tư giờ thôi, buổi tối còn có việc rất quan trọng phải làm, thực sự là không có thời gian rảnh rỗi, chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, không chữa mấy ngày cũng không sao. Hay là vào ngày kia đi, cô đi đến hội trường, tôi tiện thể đưa cô đến chỗ bà ấy để bắt mạch.”
“Được.” Lâm Bạch Thanh cắn một miếng bánh sầu riêng, thuận tiện nói: “Bà ấy nên ngừng ăn đồ bổ đi.”
Bệnh nhân không có ở đây, lời nói có thể giải thích rõ ràng, bác sĩ Lưu nói tiếp: “Vợ anh có vấn đề về sức khỏe, chắc chắn nội tiết tố trong cơ thể bà ấy không bình thường, thuốc bổ không những không có tác dụng với bà ấy mà còn có hại. Bà ấy không thể ăn đồ bổ được nữa.”
“Đã dừng lại rồi, từ ngày bác sĩ Tiểu Lâm dặn dò thì chúng tôi đã dừng lại rồi.” Mã Bảo Trung nói.
Trò chuyện với nhau một lúc, Lâm Bạch Thanh lại hỏi: “Đúng rồi, ông làm việc ở đơn vị nào vậy?”
Mã Bảo Trung nói: “Sở nghiên cứu đồ cổ, có ít quỹ và phúc lợi thấp, nhưng lợi thế là không có nhiều công việc phải làm, để tôi có thể có thời gian chăm sóc vợ mình.”
Sở nghiên cứu đồ cổ đúng là nơi có phúc lợi thấp, nhưng danh tiếng rất lớn, nhân viên của Sở nghiên cứu cũng là những người có địa vị xã hội cao.
“Cha mẹ của ông thì sao, bọn họ về hưu sớm rồi sao? Hóa ra bọn họ cũng làm việc cho chính phủ à?” Lâm Bạch Thanh lại hỏi.
“Cha mẹ đều là giáo sư, vì vậy gia đình chúng tôi có thể được coi là một gia đình trí thức.” Mã Bảo Trung nói.
Lâm Bạch Thanh đưa tay ra và nói: “Vậy ông về trước đi, chúng tôi còn đang bận, không tiếp đãi ông nữa.”
Mã Bảo Trung nắm lấy tay cô, lắc mạnh: “Bác sĩ Tiểu Lâm đúng là người có lòng dạ Bồ Tát, tay nghề tốt, lại nhân từ, tuổi còn nhỏ mà lại có y thuật giỏi như vậy, thật đáng kinh ngạc.”
Lâm Bạch Thanh gật đầu thật mạnh: “Cám ơn ông nhiều.”
Lời khen ngợi điên cuồng của Mã Bảo Trung và biểu hiện không biết thẹn thùng của Lâm Bạch Thanh khiến bác sĩ Lưu cảm thấy rất xấu hổ.
Lâm Bạch Thanh nhìn ông ta rời đi, giơ hai tay lên cẩn thận hít một hơi, sau đó cầm một hộp bánh ngọt lên ngửi.
“Trông cháu giống một chú cún con vậy, cháu ngửi cái gì đấy?” bác sĩ Lưu hỏi.
Lâm Bạch Thanh mỉm cười lắc đầu: “Không có gì.” Sau đó cô nói với bác sĩ Lưu: “Chúng ta đừng ăn bánh ngọt này nữa, đến tối cháu sẽ mang về nhà cho Cố Bồi ăn, anh ấy rất thích ăn bánh ngọt.”
“Cháu mới kết hôn mấy ngày thôi đấy, đã chiều đàn ông như vậy rồi.” Bác sĩ Lưu vừa nói vừa đậy hộp cơm làm bằng sắt đó lại.
Trên thực tế, Lâm Bạch Thanh không cho bác sĩ Lưu ăn là vì Mã Bảo Trung đang nói dối.
Tuy ông ta đã rửa sạch tay rồi nhưng tay vẫn còn nồng nặc mùi sâm, bánh ngọt mà ông ta làm cũng nồng nặc mùi sâm.
Chắc chắn Thẩm Khánh Hà sẽ ăn bánh ngọt mà ông ta làm, vì vậy bà vẫn đang dùng đồ bổ.
Nhưng vừa rồi Mã Bảo Trung lại nói dối mà không biết ngượng, vẫn nói mình đã không cho bà ấy ăn đồ bổ nữa.