Trong đầu Lâm Bạch Thanh chợt lóe lên một ý nghĩ, mặc dù không biết ai tới trước, Sở Thanh Đồ hay là Thẩm Khánh Nghi, nhưng hình như họ người trước kẻ sau đến biên giới, lại cải tạo lao động ở cùng một chỗ, quan hệ giữa cha mẹ hai bên lại như thế, tuổi tác của hai người họ cũng tương tự nhau.
Sao chuyện này lại làm cho người ta phải suy nghĩ nhiều như vậy chứ?
Nói cách khác, Liễu Liên Chi và Sở Xuân Đình, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc giữa hai đứa trẻ sẽ có quan hệ gì sao?
Chưa nói đến chuyện này, Lâm Bạch Thanh lại hỏi: “Còn Liễu Liên Chi thì sao, bây giờ em có thể đi gặp bà ấy không?”
Nó giống như một giấc mơ vậy, nhưng có một giáo sư là phần tử tri thức trước Giải phóng làm bà ngoại, trong lòng cô không hiểu sao có vài phần kích động.
Cố Bồi nói: “Nghe nói bà ấy luôn cho rằng con gái của mình vẫn còn sống, chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm con gái. Nếu em muốn gặp bà ấy, điều đó có nghĩa là em muốn bà ấy chấp nhận tin tức con gái mình đã chết. Bà ấy là một chuyên gia về ứng dụng y học và hóa chất, hơn nữa, phương hướng nghiên cứu hiện tại của bà ấy đặc biệt quan trọng, đồng thời, bà ấy còn mắc bệnh tim rất nghiêm trọng…”
Một chuyên gia đã có tuổi, bà ấy luôn cho rằng con gái mình lựa chọn trốn tránh là do bị mình mắng, không muốn gặp mình.
Bà ấy vốn đã có cảm giác áy náy sâu sắc đối với con gái mình rồi.
Sự xuất hiện của Lâm Bạch Thanh vào lúc này chẳng khác nào nói với bà ấy rằng con gái của bà ấy đã không còn sống nữa.
Một người già gần bảy mươi, trái tim của bà ấy có chịu được không?
Lâm Bạch Thanh sở hữu kim Huyền Thiết, có thể nói là có thể nghịch thiên cải mệnh.
Nhưng Lưu Thuần: một bậc thầy y học vĩ đại trong triều đại nhà Minh, đã từng nói trong “Ngộ Trị Dư Luận” rằng bác sĩ không phải là toàn năng, trung y có bảy điều không chữa.
Đối với một bệnh nhân lớn tuổi bị bệnh tim, nếu bạn lấy đi niềm tin vào việc con gái của bà ấy vẫn còn sống, tức là bạn đang đưa bà ấy vào chỗ chết.
Đây cũng là một trong bảy điều không chữa.
Hơn nữa đối với một nhân viên bị c.h.ế.t do đuối nước, nhất định ngành hàng hải sẽ thông báo cho gia đình họ để nhận diện người thân và nhận lại hài cốt.
Liễu Liên Chi không tin rằng con gái mình đã chết, điều đó chứng tỏ rằng cho đến bây giờ bà ấy vẫn chưa nhìn thấy t.h.i t.h.ể của con gái mình.
Đối với con cái của chính mình, chỉ cần còn một tia hy vọng thì người ta sẽ không bao giờ đồng ý với chữ c.h.ế.t đấy đâu.
Trên thực tế, Lâm Bạch Thanh có thể hiểu được sự bất lực giữa Liễu Liên Chi và Thẩm Khánh Nghi trong những năm đó.
Có cơ hội thay đổi địa vị của con gái, đương nhiên Liễu Liên Chi sẽ hy vọng con gái mình có thể đi, từ đây trở đi không phải mang danh “cô Cả của giai cấp tư sản” mà thua kém người khác.
Nhưng nếu lúc đó Thẩm Khánh Nghi đang mang thai, chồng của bà ấy không được tổ chức tiến hành xét duyệt hoặc là không được phê duyệt thì bà ấy chỉ có thể lựa chọn phá thai, vạch rõ ràng ranh giới với chồng mới có thể đi.
Nhưng bà ấy lựa chọn đứa trẻ thay vì học đại học.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!