Cố Bồi thở dài nói: “Anh biết chúng ta có sự khác biệt về văn hóa, anh cũng không muốn nổi nóng nhưng quả thực hôm nay anh rất bực mình, vì em đã đẩy mình vào tình huống nguy hiểm, điều này khiến anh rất lo lắng.”
Anh thừa nhận sự bực bội của mình, mặc dù giọng điệu của anh rất gay gắt và những lời thuyết giáo của anh giống như trưởng bối, nhưng hôm nay nếu không có anh, Lâm Bạch Thanh sẽ bị Cố Vệ Quốc lừa cho hết việc này đến việc khác.
Trải qua hai kiếp người, đây là lần đầu tiên ở trong khoảng sân này, Lâm Bạch Thanh cảm thấy mình không cần lo lắng mọi chuyện, có thể trút bỏ một nửa gánh nặng, chia sẻ cùng người khác.
“Được rồi, sau này em thật sự sẽ không làm vậy nữa đâu, em đảm bảo!” cô nói, cô ngoắc tay với anh.
Cố Bồi rất mâu thuẫn, trước mặt người ngoài thì giống như một bác sĩ, khi tức giận thì giống như một người cha, nhưng chỉ cần Lâm Bạch Thanh chạm vào anh, anh sẽ lập tức bối rối và bất lực, giống như một chàng trai trẻ nhút nhát, anh cúi xuống nhìn những ngón tay của cô, rót cho Lâm Bạch Thanh một cốc nước, ra hiệu cho cô ngồi xuống uống từ từ.
Ba giờ sáng, tất cả người trong ngõ huy động tập thể vây chật kín cửa, đợi kết quả.
Cố Bồi nói trước: “Điều mà cha tôi mong chờ nhất trước khi qua đời là được trở về Trung Quốc để gặp người nhà. Thỉnh thoảng, bác Cả và bác Ba viết thư. Ông ấy luôn thích đọc những đoạn mô tả về những đứa trẻ trong đó và ông ấy luôn dặn dò tôi, muốn tôi chăm sóc chúng.”
Hầu hết những người học y đều là những người tốt bụng, Cố Minh cũng vậy, Cố Khắc cũng thế.
Sau khi thông tin liên lạc giữa hai nước được nối lại, Cố Minh và ông Ba đều viết thư cho Cố Khắc, kể về bản thân và con cái của họ, anh em đã xa cách nửa thế kỷ, liên lạc với nhau qua thư và dự định đoàn tụ.
Thật đáng tiếc là khi Cố Khắc vừa làm mọi thủ tục, cũng đã mua vé máy bay để trở về nhà lại đột ngột ngã bệnh và qua đời.
Lâm Bạch Thanh không biết nhiều về những người anh trai của Cố Bồi, nhưng Cố Bồi là một ông cụ non, từ nhỏ đã sống với cha mình, nghe ông kể nhiều câu chuyện nên có cảm giác vinh dự với nhà họ Cố, cũng có cảm tình với các gia đình thân thiết với họ.
Còn đối với những đứa cháu lớn như Cố Vệ Quốc, Cố Vệ Quân, Cố Ngao Cương cũng ít nhiều có sự khoan dung.
Nhưng Cố Vệ Quốc hết lần này đến lần khác, xúi bẩy các anh em đánh nhau rồi lợi dụng lúc nhốn nháo để đổi dế, hôm nay lại còn lẻn vào nhà ăn trộm nữa thì đương nhiên Cố Bồi không thể nhịn được nữa, phải xử lý anh ta, nhưng anh phải nói cho Lâm Bạch Thanh biết tại sao mình lại nghi ngờ.
Anh cầm hộp đựng đồ trang điểm lên hỏi Lâm Bạch Thanh: “Em có đặt nó cạnh hộp trà không?”
Lâm Bạch Thanh trả lời: “Không ạ, như thế sẽ bị lẫn mùi.”
Cố Bồi lại nói: “Mặc dù em sắp xếp quần áo lộn xộn, nhưng em có dúi nội y bừa bãi, vứt chúng lung tung, thậm chí rơi ra khỏi tủ không?”
Người đàn ông rất nghiêm túc, nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn không nhịn được cười, nói: “Không đâu.”
Cô không thể tỉ mỉ và cẩn thận như Cố Bồi, nhưng không thể nào áo n.g.ự.c của cô lung tung khắp nơi như thế được.
Cố Bồi cầm lọ Úc Mỹ Tịnh (*) đặt về chỗ cũ, cầm lá trà lên rồi nói: “Không phải Cố Vệ Quốc tìm rắn mà là có ý đồ vào phòng để ăn trộm từ trước, thậm chí rất có thể có mục đích nào đó mà không thể cho người khác biết…”
(*) Tên một sản phẩm dưỡng da.
Qua lời kể của Cố Bồi, Lâm Bạch Thanh mới tỉnh ngộ.
Cố Vệ Quốc xảo quyệt, biết mẹ anh ta đanh đá muốn gì được nấy nên cố tình thả một con rắn vào ngõ, rồi lấy con rắn làm cớ vào tìm đồng hồ, cứ tưởng rằng mình đã thực hiện kín kẽ không chút sơ hở.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!