Khi tỉnh dậy, thấy đồng hồ trên tường chỉ một giờ, Lâm Bạch Thanh chỉ vừa thu kim liền vội vàng quạt cho cô: “Vất vả cho em rồi, phải chịu nóng bao nhiêu lâu như vậy.”
Bảo Xuân Minh nói: “Mau trả tiền khám chữa bệnh đi, bác sĩ Tiểu Lâm đã thức gần như cả đêm thật không dễ dàng gì, em vẫn ngây ra đó làm gì?”
Nàng dâu nhà họ Bảo rút ra năm đồng, thấy Lâm Bạch Thanh rút tiền ra định trả lại tiền thừa liền vội vàng giục cô: “Không phải trả lại đâu, phải năm đồng mới xứng.”
Bảo Xuân Minh cũng nói: “Mau cầm lấy, nếu em không cầm lấy anh áy náy lắm, sau này cũng không dám mời em đến chữa bệnh nữa đâu.”
Lần đầu tiên cầm kim Huyền Thiết đi chữa bệnh mà chỉ kiếm được có năm đồng, nếu Sở Xuân Đình mà biết chắc tức chết.
Người nghèo là người thấp hèn, sinh ra không đáng để dùng đồ tốt.
Nhưng Lâm Bạch Thanh không như thế, cô mang kim Huyền Thiết chỉ để chữa bệnh cần chữa, sẽ không vì thân phận của người bệnh mà phân biệt đối xử.
Hơn nữa ở kiếp này cô đã nghĩ thông suốt, sau này cô sẽ không nói cho bất cứ ai rằng kim Huyền Thiết đang ở trong tay mình, sẽ giữ bí mật này mãi mãi.
Có như vậy cô mới có thể chẩn đoán bệnh tùy theo phỏng đoán của bản thân, để kim Huyền Thiết phát huy tác dụng cao nhất của nó.
Đây là lần thứ hai cô dùng kim Huyền Thiết, dường như hiệu quả trị liệu còn tốt hơn cả kiếp trước, đương nhiên đó là vì cô có cơ thể trẻ khỏe, lại có kinh nghiệm phong phú, kỹ thuật châm cứu của cô bây giờ đang là đỉnh cao nhất.
Trăng đã lên cao, nửa đêm về sáng con ngõ dài trở nên mát mẻ vô cùng.
Tâm trạng của Lâm Bạch Thanh đang vui vẻ nên đã gạt bỏ hết phiền não về Linh Đan Đường, tầng hầm, Sở Xuân Đình sang một bên, nhẹ nhàng bước đi, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Lại nói về việc hôm nay vì Cố Vệ Quốc đi tìm rắn mà chuyện bé xé ra to, đầu óc Lâm Bạch Thanh lại hơi ngốc nghếch, không có phản ứng gì.
Vừa đến ngã rẽ, đã thấy trước cửa nhà mình đèn sáng trưng, xung quanh là một nhóm công an.
Thấy bác gái Tề cũng đang hóng chuyện trong đám người ở đó, Lâm Bạch Thanh tò mò đi tới, định hóng hớt một chút: “Bác gái, có chuyện gì thế?”
“Cố Vệ Quốc đến nhà cô ăn trộm, bị người yêu của cô bắt gặp, báo công an!” Bác gái Tề đáp.
Ồn ào ở đúng nhà mình sao?
Hơn nữa, Cố Vệ Quốc vào nhà trộm đồ bị Cố Bồi bắt, kịch tính thế sao?
Lâm Bạch Thanh vội hỏi: “Thế Cố Vệ Quốc đâu rồi ạ?”
Bác gái Tề dẩu môi ra hiệu: “Kia kìa, cái người bị còng tay ở trong sân kia, không phải sao?”
Trong sân, Cố Vệ Quốc đã bị công an còng lại, Cố Bồi đứng cùng với công an, đang nói gì đó.
Đúng lúc Lâm Bạch Thanh nhìn Cố Vệ Quốc thì anh ta cũng đang nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt buồn bã và đôi mắt vẫn còn ngấn lệ.
Bộ dạng thảm hại.
Lúc này Lâm Bạch Thanh mới vỡ lẽ, việc Cố Vệ Quốc bảo là tìm rắn không phải tìm rắn mà là tìm đồng hồ.
Cuối cùng anh ta cũng tỉnh táo và nghi ngờ cô ăn cắp đồng hồ.
Hóa ra thuốc trong Linh Đan Đường loạn cả lên chính là do anh ta lục lọi.
Anh ta không tìm thấy đồng hồ ở trong dược đường liền cố ý thả rắn vào trong ngõ, mục đích là kiếm cớ vào nhà cũ tìm đồng hồ.
Đương nhiên, chắc chắn là anh ta không tìm thấy đồng hồ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!