Hơn nữa bình thường tuy nhà vệ sinh cũng bốc mùi nhưng vẫn có thể át đi được, nhưng hôm nay lại vô cùng thối, Lâm Bạch Thanh nghi ngờ không biết có phải do Kiều Mạch Tuệ giở trò không, hai nhà chỉ cách nhau một bức tường, bà ta chỉ cần bước đến cạnh hầm, bước nhẹ là có thể vượt qua được.
Cô nhìn sang đó thấy cửa nhà vệ sinh nhà Kiều Mạch Tuệ đang mở, bà ta cúi người đưa m.ô.n.g lên, không biết đang sờ mó thứ gì.
Chắc bà ta muốn cố ý làm cho nhà vệ sinh bốc mùi để ép Cố Bồi đi chăng.
Tốt lắm, lần này Cố Bồi giải quyết xong thì sau này mùi hôi dưới ống thoát nước đều sang nhà bà ta hết.
Quạt thông gió và máy giặt đều do thợ lắp đặt, cắm điện vào là có thể sử dụng được, thời đại này thùng giấy rất có giá, theo lý mà nói nên giữ lại để bán lấy tiền nhưng Cố Bồi lại tặng hết cho thợ lắp đặt.
Chiêu Đệ làm ca tối, cô ấy giúp chị gái làm xong thức ăn thì đi ngay.
Nhà chỉ còn lại Lâm Bạch Thanh và Cố Bồi, họ bận rộn mất nửa ngày trời, vẫn chưa đến giờ cơm tối nên vẫn còn thời gian nghỉ ngơi một chút.
Cố Bồi định rót nước cho Lâm Bạch Thanh, ngửi thử ly của cô, sau đó mở hộp trà ra lấy ít trà nói: “Hôm qua bên chính quyền nói khoảng một tháng nữa thì trình tự kiểm tra chính trị sẽ có thể hoàn thành.”
Lâm Bạch Thanh hỏi ngược lại: “Anh không uống trà sao, em pha cho anh một ly, đây cũng là trà ngon đấy, rất thơm.”
Cố Bồi huơ tay: “Anh không thích mùi vị của trà, cũng chưa bao giờ uống.”
Thói quen của anh là bình thường chỉ uống nước lạnh, nhưng khi vừa phẫu thuật xong thì tinh thần sẽ rất mệt mỏi, những lúc như vậy anh sẽ uống một lon coca lạnh, trước giờ chưa bao giờ uống các thứ giúp tỉnh táo như trà và cà phê.
Đương nhiên anh cũng không cần đến, bởi vì anh ăn uống lành mạnh, làm việc và nghỉ ngơi có quy tắc nên khả năng điều tiết vô cùng tốt.
Nhưng bây giờ anh đang ăn thử đồ ăn Trung Quốc, vậy thì có lẽ cũng có thể thử ít trà nhỉ?
Uống trà thôi mà, nó cũng chỉ là một thời quen, thật ra uống hay không uống cũng không liên quan gì.
Nhưng vì Cố Bồi đang cố gắng thay đổi mình nên Lâm Bạch Thanh muốn thử xem mình có thể thay đổi thói quen không uống trà của anh không. Cô đưa ly trà cho anh nói: “Đây là Ô Long của Nam An, hơn nữa còn là trà được hái vào khoảng mười giờ sáng đến ba giờ chiều của tháng ba đấy, rất thơm, hay là anh uống thử của em trước đi?”
Đương nhiên Cố Bồi muốn từ chối nhưng anh là một người lịch sự, anh đang tìm cái cớ để từ chối.
Lâm Bạch Thanh cắn chặt răng, nói ra câu mà ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy buồn nôn: “Anh uống thì em sẽ hôn anh một cái.”
Nhưng nó có tác dụng thật, Cố Bồi cầm lấy ly trà nhìn một lúc, nhưng vẫn đưa lên uống thử một ngụm thật.
Sau đó anh ngậm nước trà trong miệng, thử nuốt một chút xuống, đột nhiên quay sang nôn ra thùng rác.
Lâm Bạch Thanh bị dọa một phen, nghĩ thầm không phải anh ấy bị dị ứng với trà đấy chứ, bèn vội vàng vỗ lên lưng anh: “Đồng chí Cố Bồi, anh không sao chứ?”
“Lúc anh còn học ở nhà thờ đã gặp phải một số chuyện không vui liên quan đến trà.” Cố Bồi im lặng một lúc rồi nói: “Nhưng đó không phải là vấn đề lớn, anh sẽ thử khắc phục nó.”
Có lẽ Lâm Bạch Thanh đã hiểu lầm gì đó nên vội vàng nói: “Chỉ là học thôi mà, em cũng không có tín ngưỡng hay tôn giáo gì cả.”
Kiếp trước Lâm Bạch Thanh đã từng nghe nói lúc nhỏ cha mẹ Cố Bồi làm ầm lên đòi ly hôn, khi đó anh vẫn còn đang học nội trú trong nhà thờ, anh học y, mà ở phương Tây phần lớn tinh hoa của ngành y đều do nhà thờ dạy, cho nên từ cấp một đến cấp ba cuộc sống của anh đều trải qua trong nhà thờ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!