Mục Thành Dương lắc đầu rồi thở dài: “Có phải do chúng ta làm bác sĩ trung y, vừa nhìn đã thấy không có sức cuốn hút của đàn ông không?” Anh ấy lại nhéo ngón tay: “Chúng ta cầm kim châm trông không ngầu bằng người ta cầm d.a.o phẫu thuật, đúng không?”
“Em thấy tư thế cầm kim của anh đẹp trai lắm, chúng ta đừng nói nữa, tập trung dọn thuốc đi.” Lâm Bạch Thanh nói.
Bác sĩ Lưu bước vào, mở miệng hỏi: “Thành Dương nhe nanh múa vuốt làm gì đấy?”
Lâm Bạch Thanh trợn mắt trắng: “Thất tình đó, cứ ở đây than thở với cháu, ồn ào đến mức tai cháu sắp chai luôn rồi.”
“Thất tình à, Trương Nhu Giai đúng không? Cô gái đó khó tính quá, từ lần đầu con bé đó về là dì đã biết nó với Thành Dương không lâu dài được. Dì có đối tượng này vừa mắt, rất hợp với Thành Dương đấy.” Bác sĩ Lưu nói.
Lâm Bạch Thanh và Mục Thành Dương đồng thanh hỏi: “Ai ạ?”
“Chiêu Đệ đó, vừa chất phác vừa thật thà, thấy sao?” Bác sĩ Lưu nói.
Lâm Bạch Thanh sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ mọi người đang nói chuyện vui vẻ, sao lại lôi cả em gái cô vào rồi.
Nhưng cô cũng muốn nghe thử xem Mục Thành Dương nói ra sao. Ấy thế mà nhị sư ca lại đỏ mặt, ôm cối đá chạy ra ngoài.
Hôm sau hai người vẫn phải tới châm cứu cho Sở Xuân Đình.
Hôm nay không có lãnh đạo tới thăm, bỗng dưng nhà họ Sở trở nên vắng vẻ.
Tuy nhiên Sở Văn hóa có cử người đến thật, thấy Lâm Bạch Thanh châm cứu nên đã chụp rất nhiều ảnh trong lúc cô làm.
Lâm Bạch Thanh dành chút thời gian ra nhìn thử, tuy gian trái đã treo thư pháp nhưng lọ hoa và thư pháp ở gian giữa đều biến mất, lại nhìn vẻ mặt khó ở của ông cụ, cô ngầm đoán rằng chắc là ông cụ sợ mất mặt nên quyên góp hết rồi.
Hơn nữa hôm qua cô còn thầm suy đoán, hẳn là ông cụ đã nghĩ cô với con trai ông ta có liên quan rồi.
Quả nhiên khi cô đang châm cứu, Sở Xuân Đình nói: “Tiểu Lâm, có vẻ cô rất giỏi thử thuốc và phân biệt thuốc?”
“Cũng bình thường thôi.” Lâm Bạch Thanh nói.
Nhưng đúng là cô có thiên phú lạ thường, đến Cố Minh cũng phải khen khả năng đánh giá, nếm và ngửi của cô.
“Nếu cô đã là con nuôi thì có từng muốn tìm lại cha mẹ ruột không?” Đôi lông mày đỏ của ông cụ Sở rủ xuống.
Hôm nay trông ông lão xấu xa hung dữ này hiền hậu hơn nhiều.
Châm cứu có kỹ thuật, nếu nhanh mà vững thì không hề thấy đau, nhưng nếu chậm, run tay thì chắc chắn sẽ rất đau. Lâm Bạch Thanh cố ý rung cây kim một chút khiến ông cụ đau như muốn sốt rét, sau đó mới nói: “Không muốn.”
Sở Xuân Đình lại nói: “Có lẽ cha mẹ cô cũng là bất đắc dĩ nên mới vứt bỏ cô. Làm nghề y khó tránh việc phải tiếp xúc khắp bốn phương, biết đâu cô có một gia đình có quan hệ xã hội rất tốt, điều đó cũng giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của cô.”
Câu này nghĩa là, nếu có một gia tộc như nhà họ Sở chống lưng thì sự nghiệp của cô có thể phát triển hơn nữa?
Nếu là Lâm Bạch Thanh ngốc nghếch của kiếp trước có lẽ sẽ cần chống lưng, nhưng cô của bây giờ thì thực sự không cần.
Cô cũng nhận ra, việc ông lão này đột ngột phát hiện ra sự xấu xa của đứa con trai nhỏ đã khơi dậy cảm giác tội lỗi của ông ta đối với con trai cả, tất nhiên sẽ có tâm lý gấp gáp muốn bồi đắp.
Như thể chỉ cần tìm được đời sau của con trai cả là ông ta có thể bù đắp lại sự lạnh nhạt và những tổn thương mà mình gây ra cho con trai cả.
Nhưng ông ta thấy có lỗi với con trai mình, còn với sư phụ cô thì sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!