Lâm Bạch Thanh đã thu dọn đồ đạc xong, tỏ ý Mục Thành Dương và Cố Bồi phải đi, nhưng lúc này Sở Xuân Đình lại ngăn cản, nói: “Giám đốc Mã, anh hỏi Điền Trung Bái xem có phải gần đây anh ta mua một món đồ gốm làm bằng sứ Thanh Hoa thời Càn Long không?”
Lâm Bạch Thanh nghe vậy thấy quen quen, quay ra ngoài nhìn thì trông thấy một cái đầu trọc lốc, là chú Hai của Điền Lâm Na.
Các quan chức già đều có sở thích sưu tầm đồ cổ, chính giám đốc Mã cũng vậy. Ông ấy quay đầu nhìn Điền Trung Bái: “Gần đây bí thư Điền có mua đồ gốm không, sứ Thanh Hoa?”
Điền Trung Bái đang ngắm một cây hồng cổ thụ trong sân, nói: “Không có, không có, đồ gốm Ngôn làm bằng sứ Thanh Hoa thời Càn Long chắc chắn sẽ có giá rất cao, tôi không mua nổi.”
Giám đốc Mã quay đầu lại nhìn Sở Xuân Đình: “Ông Sở, có lẽ bí thư Điền không…”
Sở Xuân Đình không tỏ vẻ gì: “Trên đồ gốm có hoa văn Thanh Hoa, trúc đá, chuối tây, chưa được xử lý tốt, miệng bình có vết mẻ.” Ông ta ngừng một lát, sau đó nói tiếp: “Ngành đồ cổ nói tình nghĩa trước rồi mới nói duyên phận, nhưng kỵ nhất là thừa nước đục thả câu.”
Chắc hẳn giám đốc Mã cũng đã đoán được, nhân lúc Sở Xuân Đình đổ bệnh, Sở Tam Hợp bán phá giá đồ cổ, Điền Trung Bái đã mua đồ của người ta với giá rẻ. Quan chức ở cấp bậc như bọn họ không đắc tội với người như Sở Xuân Đình được, huống chi việc thừa nước đục thả câu đúng là bị người khác xem thường. Ông ấy ra hiệu bằng ánh mắt: “Bí thư Điền, ông Sở đang hỏi nghiêm túc đấy, anh nghĩ lại xem?”
Trong sân có rất nhiều người, ai nấy đều nhìn nhau, âm thầm bàn tán.
Bỗng nhiên, một người trong đó đứng ra, là Liễu Yến. Anh ta nói: “Có chuyện này tôi ngẫm lại thì thấy rất bất thường. Mấy ngày trước Sở Tam Hợp tới nhà tôi tặng một bức thư pháp, là nét bút của Trịnh Bản Kiều, có lẽ là đồ của Sở Tam Hợp. Tôi về nhà lấy luôn, mang trả lại cho ông Sở, cái bình kia cũng đang ở nhà tôi, tôi sẽ đem qua cho ông Sở.”
Đúng là người giàu số một trong tương lai, EQ cao mà đầu óc cũng tốt.
Tuy anh ta còn trẻ nhưng làm việc rất cẩn thận.
Hơn nữa anh ta không những thừa nhận mình đã mua bức tranh chữ kia mà đến cả đồ của bí thư Điền cũng nhận luôn, dù phải gỡ cả nhà xuống anh ta cũng giúp bí thư Điền lấp liếm, vậy thì công trình của nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải ắt sẽ do anh ta làm chủ.
Mà anh ta vừa đứng ra đã lập tức có người làm theo: “Vài ngày trước tôi cũng mua một bức tranh chữ của Sở Tam Hợp, chẳng lẽ là của ông Sở ư? Ôi trời, Sở Tam Hợp quá đáng thật đấy, không phải là đang thừa nước đục thả câu sao?”
Cũng có người nói: “Đúng đúng đúng, Sở Tam Hợp cũng tới bán đồ cho tôi, tên này không biết tốt xấu gì cả, đó vốn là đồ của ông Sở mà. Tôi về lấy ngay đây, lập tức đưa tới cho ông Sở.”
“Sở Tam Hợp quá đáng thật, việc này phải báo án giải quyết thôi.” Một người khác nói.
Sở Xuân Đình đã bình tĩnh lại sau cảm xúc suy sụp khi nãy, lại trở nên hứng thú với Lâm Bạch Thanh, liếc cô một cái, trong mắt có vẻ đắc ý, nói một cách nhẹ nhàng: “Tam Hợp là nghịch tử của nhà họ Sở chúng tôi, chuyện này tất nhiên tôi sẽ làm chủ cho các người, chắc chắn tiền cần trả sẽ trả cho các người, còn về đồ…”
“Chúng tôi trả đồ lại cho ngài ngay lập tức.” Có người nói.
Người khác thì nói: “Tôi về nhà lấy ngay đây, sao chúng tôi dám lấy đồ của ngài chứ.”
Sở Xuân Đình nhìn Lâm Bạch Thanh: “Bác sĩ Tiểu Lâm, cô thấy những thứ Sở Tam Hợp lấy đi nên xử lý như thế nào cho thỏa đáng?”
Đây là chuyện của nhà họ Sở ông ta, liên quan gì đến Lâm Bạch Thanh.
Ông ta rất đắc ý nên muốn khoe cách mình phạt cháu trai đây mà.
Hơn nữa bản thân ông ta không mở miệng đòi đồ, cho rằng cô là cô bé ngốc nghếch, chắc chắn sẽ nói: Nếu đã là đồ của ngài, người ta trả lại hết cho ngài thì ngài cứ nhận đi.