Đương nhiên chuyện này cũng đơn giản, đổi lớp vỏ khác cho nó, khi có người hỏi đến thì chỉ cần nói đây là kim châm bình thường được mua ở tiệm dụng cụ y khoa với giá vài đồng là được, người bình thường ai có thể phân biệt được kim châm bình thường và kim Huyền Thiết chứ.
Nói xong chuyện kim châm, Lâm Bạch Thanh còn phải bàn bạc chuyện quan hệ của con và cháu của Sở Xuân Đình với Cố Bồi.
Tóm lại ông cụ bị đột quỵ nhưng nguyên nhân lại không phải xuất phát từ bên trong cơ thể.
Mà là bị người ta bỏ thuốc, còn về việc đó là thuốc gì thì phải đợi Cố Bồi chẩn đoán.
Dù gì Cố Bồi cũng là một bác sĩ ưu tú, đã từng trải qua những chuyện như thế rất nhiều lần nên lập tức nói: “Nếu như sử dụng số lượng lớn một loại thuốc làm chậm tốc độ chảy của dòng m.á.u nào đó thì có thể khiến người ta đột quỵ.”
Chỉ cần anh phân tích ra được nguyên nhân thì em có thể châm cứu trị bệnh.” Lâm Bạch Thanh cười.
Thấy thời gian cũng hòm hòm, cô chuẩn bị rút kim ra.
Lúc này Mục Thanh Dương đã ra ngoài nên cô đứng gần hơn, mùi hương trên người Cố Bồi thơm vô cùng, người yêu mà, cô có thể nhìn ra anh thích thân mật với cô, còn cô thì cũng sắp kết hôn rồi nên cũng không hề từ chối điều này, hơn nữa cô thích cảm giác khi chạm vào da anh, cứ có cảm giác khi sờ lên chắc chắn rất thích, nhưng hình như Cố Bồi rất căng thẳng, anh đang cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh nhưng tay của anh lại cứ run lên.
Cô chuẩn bị rút kim, cho rằng sẽ có sự ăn ý như trước nên không nói với anh, còn anh lại ngẩng đầu lên ngay lúc cô đưa tay ra.
Lúc này nếu Lâm Bạch Thanh muốn rút thì kim sẽ đ.â.m vào cánh tay cô, chắc chắn sẽ gãy.
Nhưng nếu cô không rút thì nó sẽ ghim sâu vào hốc mắt của anh.
Đương nhiên một cây kim nhỏ bé như thế sẽ không ảnh hưởng gì đến mắt anh cả nhưng chắc chắn sẽ đau.
Bây giờ phải làm sao đây, cô mới có được bộ kim châm này, nếu gãy thì phải làm sao?
Sau khi suy nghĩ, giữa việc Cố Bồi bị đau và kim châm thì Lâm Bạch Thanh không hề do dự buông tay ra đụng trúng anh, bảo toàn cho kim.
Kim châm chạm vào tay cô đ.â.m sâu vào trong.
Dưới tròng mắt có rất nhiều dây thần kinh, da lại mỏng nên rất đau, cho nên Cố Bồi đau đến mức run lên.
Lâm Bạch Thanh lùi lại một bước, vội vàng rút kim châm ra, thấy nó vẫn còn nguyên vẹn thì mới dỗ dành người yêu: “y da em xin lỗi, bị đau rồi đúng không?”
Cố Bồi dịu dàng nói: “Không đau.” Rồi huơ tay: “Thật sự không đau chút nào mà.”
Bình thường anh không như vậy, cũng không biết tại sao trước mặt cô luôn căng thẳng, cuống quýt cả lên.
Lâm Bạch Thanh sắp đ.â.m thủng tròng mắt của Cố Bồi nên tiến lại gần kiểm tra cẩn thận.
Cũng còn may đây là một cây kim châm cứu nên rất mảnh, cho nên hốc mắt anh chỉ chảy ít máu, tròng mắt không vấn đề gì.
Còn Cố Bồi thấy Mục Thành Dương sắp vào, càng muốn tỏ ra lạnh lùng thì càng khiến mình hoảng loạn hơn, còn về cơn đau thì đó cũng chỉ là một cây kim thôi, đã không còn đau nữa.
Lâm Bạch Thanh thấy sắc mặt anh trắng bệch, cho rằng anh rất đau nên rất áy náy và đau lòng.
Quay đầu thấy đàn anh sắp đeo hòm thuốc đi vào nên trong lòng thấy có lỗi, Lâm Bạch Thanh nhanh chóng hôn một cái lên trán Cố Bồi như hôn một đứa bé vậy, sau đó quay người lại nói: “Đi thôi, chúng ta nên đi chữa cái chân của ông cụ Sở rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!