Lâm Bạch Thanh xem qua kết quả siêu âm, quả nhiên là một con nòng nọc cong cong với cái đuôi lớn đang cuộn mình trong tử cung người mẹ.
Nhưng đứa bé này sẽ lớn rất nhanh, đừng thấy bây giờ nó chỉ là một con nòng nọc nhỏ nhưng tương lai nó sẽ trở thành một con mãng xà lớn.
Một bé gái nhưng mộng thai lại là con mãng xà, đúng là không tưởng tượng được.
Nếu như chỉ có thể dùng một lần thì kim châm chỉ được dùng khi khẩn cấp.
Nhưng kim châm đã ở trong tay cô thì có thể thoải mái dùng, Lâm Bạch Thanh bắt mạch rồi nhấc mí mắt lên xem, ngửi thử mùi hương trên người Lưu Vũ Yến, sau đó cô nói: “Thời kỳ mang thai bà ốm nghén rất nặng nhỉ, gầy đến mức này cơ mà.”
“Ngày nào tôi cũng ép mình ăn nhưng cứ nôn không ngừng nghỉ.” Lưu Vũ Yến sờ lên bụng: “Tôi sợ con tôi thiếu dinh dưỡng.”
Lâm Bạch Thanh đã khử trùng kim châm xong, cô cười nói: “Đợi tôi châm cứu cho bà xong thì bà sẽ không còn ốm nghén nữa.”
Cô vội vàng điều chế thuốc, Lưu Vũ Yến cũng không nhận ra bộ kim châm này, chỉ cho rằng nó là một cây kim châm bình thường, ban đầu không có cảm giác gì cả, nhưng bà ta luôn bị ốm nghén rất nặng, cho dù là trong giấc mơ cũng mơ thấy cảnh tượng say xe say tàu.
Nhưng khi được châm cứu xong thì dần dần bà ta cảm thấy không còn chóng mặt nữa.
Bình thường bà ta buồn nôn rất nhiều, ngửi thấy mùi gì cũng đều muốn nôn, nhưng lúc này khi nhìn bát hủ tiếu nguội của Lâm Bạch Thanh thì bà ta lại cảm thấy nó rất thơm, cảm giác thèm ăn trỗi dậy.
Bà ta là vợ của Liễu Phong, có quan hệ khá thân thiết với em rể Liễu Yến, theo lý thì chồng bà ta đã đưa đủ hết tiền chữa bệnh cho đối phương, Lưu Vũ Yến cũng cảm thấy nhà họ Liễu họ cũng không tệ bạc với Lâm Bạch Thanh.
Nhưng mấy hôm trước Liễu Yến nói đùa, kể một câu chuyện với Lưu Vũ Yến khiến bà ta vô cùng hoảng sợ.
Do có người tặng một số đồ bổ, bà ta bảo người giúp việc hầm lên cho chồng mình ăn, đúng lúc Liễu Yến đến nhà thấy vậy thì hỏi: “Chị dâu hình như chị gầy đi đúng không, đến cả Lâm Bạch Thanh còn biết kê một số thuốc cho anh em để đợi đến khi chị sinh con xong, chị thì hay rồi, hầm cả đồ bổ cho chồng mình sao?”
Lúc này Lưu Vũ Yến mới biết bác sĩ này không những có thể chữa hết bệnh cho chồng bà ta mà còn cố ý kê thêm thuốc để kìm cho đến khi bà ta sinh con xong.
Lúc phụ nữ mang thai là thời gian người chồng dễ ngoại tình nhất, huống chi chồng bà ta lại có nhiều tiền như thế, chắc chắn cũng rất nhiều hoa bướm xung quanh, cô bác sĩ không những cố gắng giúp đứa nhỏ trong bụng bà ta khỏe mạnh còn tiện tay giúp bà ta gìn giữ mối hôn nhân này.
Nghĩ đến đây Lưu Vũ Yến nói: “Bác sĩ à, gần đây tôi tìm được một bức tranh thư pháp rất đẹp, tặng cô xem như quà mừng khai trương vậy.”
Lâm Bạch Thanh đã nhận rất nhiều ân huệ của nhà họ Liễu, đương nhiên không thể nhận thêm quà nữa nên hỏi: “Là thư pháp của một danh gia nào đó đúng không?”
“Là một bức thư pháp của Trịnh Bản Kiều để treo giữa nhà, tặng cho cô treo trong nhà chính của dược đường đấy.” Lưu Vũ Yến nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!