Châm bạc đúng là có thể giải độc, nhưng nó không trị được ung thư, vừa nghe là đã biết mấy kẻ đó đều là lang băm lừa đảo.
Lâm Bạch Thanh khuyên bảo: “Xem như tôi xin anh, đừng nghe mấy tên lừa đảo ăn nói bậy bạ, mau đến bệnh viện đi.”
“Hôm nay tôi còn có một mối làm ăn lớn, ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ đi.” Sở Tam Hợp nói xong thì bước ra khỏi nhà chính, anh ta tháo mấy bức thư pháp ở sảnh chính xuống, có tổng cộng bảy bức, cuộn lại thành từng ống rồi mang đi.
Ông cụ Sở đang châm cứu, nhìn y chang một con nhím, không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt tức giận.
Lâm Bạch Thanh còn cố ý chọc ông ta: “Ai dà, ông Sở, cháu trai cả nhà ngài cuỗm hết mấy bức thư pháp trong nhà, ngài lại mặc kệ, e là không quá hai ngày anh ta sẽ bóc tường, phá gỗ mất.”
Tất nhiên Sở Xuân Đình cũng giận dữ, nhưng chỉ nói một cách thờ ơ: “Cũng chỉ là mấy thứ rẻ mạt, để nó lấy đi đi.”
“Vậy mấy bức thư pháp của ngài thì sao?” Lâm Bạch Thanh nói.
“Cũng chỉ là mấy thứ rách nát thôi.” Sở Xuân Đình nói.
Lâm Bạch Thanh tưởng tượng, đúng thế, cũng giống Cố Minh cũng có một tầng hầm để trữ thuốc.
Từ thời nhà Thanh, nhà họ Sở đã thường xuyên cống nạp các loại đồ cổ vào cung, nhà bọn họ cũng sẽ có tầng hầm, các đồ vật đao to búa lớn đều được chất trong đó, còn mấy bức thư pháp và tranh vẽ treo trong nhà, đồ trang trí và mấy thứ nằm ngoài chỗ sáng đều là những món đồ không có giá trị.
Nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn thấy đáng tiếc, vì những bức thư pháp ở nhà họ Sở đều là do Trịnh Bản Kiều viết.
Tương lai có thể mang ra bán đấu giá.
Cứ thế bị Sở Tam Hợp cuỗm đi mất.
Hiện giờ bảo mẫu không ở đây, thu châm, Sở Xuân Đình vịn lấy cánh tay Lâm Bạch Thanh, giãy giụa ngồi dậy.
Tuy rằng ông cụ này chèn ép thầy cô rất dữ dội, nhưng cuối cùng lại gặp nạn, cũng là người đáng thương, Lâm Bạch Thanh không nhịn được nói: “Nếu ngài muốn báo án thì bây giờ tôi có thể giúp ngài gọi công an tới, tôi còn có thể làm chứng giúp ngài, cháu trai của ngài cướp mất mấy bức thư pháp, chữ của Trịnh Bản Kiều rất là đáng giá đó.”
Sở Xuân Đình vẫn rất tỉnh táo, nói chuyện rõ ràng, ông ta là một người có ý thức và có năng lực chịu trách nhiệm.
Chỉ cần ông ta báo án, công an chắc chắn sẽ tiếp nhận, cho dù không xét xử thì cũng sẽ bắt giam Sở Tam Hợp.
Cứ cho là ông cụ sợ cháu bị bắt thì không còn ai chăm sóc mình, Lâm Bạch Thanh lại nói: “Nếu ngài muốn thì có thể dọn tới nhà tôi, tôi có thể chăm sóc ngài một thời gian.”
Sở Xuân Đình nhướng mày: “Chỉ vì kim châm sao?” Lại hỏi tiếp: “Sau khi tôi đưa cho cô thì cô sẽ bỏ rơi tôi hay là ngược đãi tôi?”
Ý gì đây, rõ ràng là cô thấy ông ta đáng thương nên mới muốn báo án giúp, ông ta lại cho rằng cô vì kim châm mà lừa gạt ông ta?
Lâm Bạch Thanh cố ý véo lên da thịt không có một chút mỡ nào của ông cụ rồi nói: “Tất nhiên là tôi muốn kim châm, nhưng nếu tôi muốn hành hạ ngài thì có cần phải mang ngài về nhà tôi không, không cần đâu, bây giờ tôi cũng làm được đây.”
Sở Xuân Đình đau đến mức ngửa cổ lên, suýt nữa thì đã la thê thảm, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống: “Không đau.”
Ái chà, ông cụ này thật là cứng miệng.
Lâm Bạch Thanh cố ý châm một châm thật sâu, đ.â.m thẳng tới chỗ bị đau, lúc này Sở Xuân Đình không thể nhịn được nữa, đau tới mức rên la.
Cũng không dám mạnh miệng nói không đau nữa.
Cuối cùng ông ta nói: “Giúp tôi gửi… mấy phong thư.”
Thời buổi này mọi người đều gọi điện thoại và nhắn tin, cũng chỉ có người ở thế hệ trước là còn viết thư.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!