Lâm Bạch Thanh chẳng những muốn kim châm, mà còn không muốn để nó ở Bảo Tế Đường.
Vì kim châm để ở Bảo Tế Đường sẽ giống như kim châm Đông Hải, vĩnh viễn phục vụ cho tầng lớp cao quý.
Mà ở Linh Đan Đường do cô làm chủ, không nói tới thân phận địa vị, chỉ nhìn vào bệnh tật.
Nhưng thân là bác sĩ, trị bệnh cứu người mới là điều quan trọng, cô lại nói: “Ông Sở, đúng là tôi muốn có kim châm, nhưng chuyện này không liên quan tới chuyện tôi chữa bệnh cho ông, chuyện kim châm đợi khi nào ngài khỏi bệnh thì chúng ta bàn tiếp, chỉ cần ngài ra giá, tôi sẽ chấp nhận mua.”
“Tên, Bạch…?” Ông cụ lại nói.
“Lâm Bạch Thanh, chắc chắn ngài có biết tôi, suy cho cùng thì ngài cũng để ý Linh Đan Đường của chúng tôi như vậy mà.” Lâm Bạch Thanh cười nói.
Tuy rằng hai nhà không qua lại với nhau, nhưng Sở Xuân Đình rất chú ý tới Linh Đan Đường.
Cứ mỗi lần chính phủ dự định cho Linh Đan Đường một chút vinh dự, ông ta vừa nghe được tiếng gió là lập tức tìm quan hệ tạo áp lực, cho nên rất nhiều năm, Cục Y tế Đông Hải chính là đơn vị khen thưởng Cố Minh nhiều nhất.
Đâu giống như Bảo Tế Đường, từ những năm tám mươi cho tới nay, cái gì mà đứng đầu toàn tỉnh, top mười cả nước, nhận giải thưởng đến mỏi tay, những điều đó đều là do Sở Xuân Đình dốc sức giành lấy.
Ông ta chú ý tới Linh Đan Đường như vậy thì làm sao mà không biết cô?
Lâm Bạch Thanh nhìn ông ta chằm chằm, nhưng ông cụ Sở lại rời mắt qua nơi khác, đáy mắt có vài phần thê lương.
Tất nhiên ông ta đã từng nghe nói tới chuyện Cố Minh nhặt một đứa trẻ bị bệnh về, nghe xong ông ta chỉ cười nói: Lòng dạ đàn bà.
Nhưng năm tháng thấm thoắt, trong cơn mê man, Sở Xuân Đình nhớ mình mới nghe được những chuyện này cách đây không lâu, lại không nghĩ tới đứa trẻ mà Cố Minh nhặt về đã trưởng thành, còn làm bác sĩ, hơn nữa cô bé, cô bé… lại giống vợ ông ta như vậy!
Mũi ông cụ phát ra tiếng hừ hừ như tiếng thú rít gào.
Nếu không phải ông ta đang nằm liệt trên giường bệnh, hơi thở thoi thóp, ông ta sẽ vĩnh viễn không biết Cố Minh lại nuôi nấng đứa trẻ thành ra thế này.
Bảo mẫu nghe thấy tiếng động thì chạy vào: “Tôi thấy có tiếng nói chuyện, có phải bác Sở đã nói chuyện được rồi không?”
Lâm Bạch Thanh vốn định nói là được, nhưng Sở Xuân Đình lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cô đành phải nói: “Là tôi gọi bà, bà ngủ dậy thì nấu nước giúp tôi, tôi lau người giúp ông cụ Sở.”
Bảo mẫu thấy khóe mắt Sở Xuân Đình còn vương nước mắt, cầm khăn tay lau cho ông ta, lại nhắc: “Tính tình ông cụ này rất quật cường, đã nằm đây gần bốn tháng cũng không rơi một giọt nước mắt, hôm nay ông ấy lại khóc, có phải ông ấy sắp c.h.ế.t rồi không…”
Đối với những người sắp chết, người ta thường thích hỏi mấy câu về cái ngày kia.
“Ông ấy sống lâu ngày nào thì bà được lãnh thêm lương ngày đó, bây giờ công nhân nghỉ việc đầy đường, đều đang đi tìm việc làm, bà lại mong ông ấy c.h.ế.t sao, nếu vậy không phải bà sẽ mất việc sao?” Lâm Bạch Thanh hỏi lại.
Bác gái Thạch vội vàng xua tay: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ sợ…” Sợ người bệnh tắt thở.
Người không trải qua chuyện sống c.h.ế.t thì không hiểu được, nhìn một người xa lạ mất đi hơi thở trước mặt mình là một chuyện rất đáng sợ.
Huống chi nhìn Sở Xuân Đình hung dữ như vậy, nhìn dáng vẻ đó ai cũng cho rằng sau khi ông ta c.h.ế.t sẽ biến thành ác quỷ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!