“Cố… Minh… Đi rồi.” Sở Xuân Đình cố hết sức mới nói được thành lời, đôi mắt nóng rát.
Lâm Bạch Thanh nói: “Ông ấy đã ra đi trong lúc ngài bị đột quỵ.”
Cố Minh bị ông ta chèn ép cả nửa đời, lại c.h.ế.t ngay khi ông ta bị đột quỵ.
Ông cụ muốn nói cũng phải tốn rất nhiều sức nên cũng không nói được quá nhiều, nhưng Lâm Bạch Thanh nhìn ra ông ta muốn biết tường tận.
Cô nói tiếp: “Là bệnh ung thư, không trị được, nhưng ra đi cũng nhanh, không phải chịu nhiều đau đớn.”
Sở Xuân Đình bỗng trừng to mắt, nghiêng đầu nhìn về phía dưới gối, có một nửa bức hình đen trắng loang lổ, đôi mắt của một người phụ nữ lộ ra, là một đôi mắt vô cùng dịu dàng.
Lâm Bạch Thanh hiểu ý hỏi: “Ngài muốn lấy bức hình dưới gối sao, nếu muốn xem thì tôi lấy cho ngài.”
Kết quả Sở Xuân Đình lại tức giận: “Không… Khụ… Không.”
“Tôi biết ngài muốn nhìn, để tôi lấy cho ngài.” Lâm Bạch Thanh biết ông ta đang nhìn bức ảnh nên qua đó lấy giúp.
“Không được, không cần!” Ông cụ ngang ngược đẩy tay cô ra, thở hổn hển.
Ông ta bị ứ đờm, không thể thở được nên đành nuốt xuống, Lâm Bạch Thanh vội vàng vỗ cho khí lưu thông: “Được được, tôi không lấy.”
Thật ra Lâm Bạch Thanh đã nhìn thấy bức ảnh kia, mấy ngày trước Sở Tam Hợp đã ném nó vào thùng rác, xem ra là bảo mẫu nhặt về và đặt dưới gối ông cụ Sở.
Mấy hôm nay tới đây hỗ trợ điều trị, lúc ông cụ ngủ cô cũng lấy ra nhìn thử.
Lâm Bạch Thanh cũng từng nhìn thấy người phụ nữ trong ảnh ở chỗ Cố Minh.
Bà ấy tên là Khương Vân Uyển, cha bà ấy là một trong số những người được Lý Hồng Chương cử đi du học rồi quay về Trung Quốc, nhà họ Khương cũng xem như là một dòng dõi có học thức, theo lời Cố Minh nói thì Khương Vân Uyển cũng giống Lâm Bạch Thanh, có thể nếm thuốc và tranh luận về thuốc, là một bác sĩ trung y trời sinh, vì sở thích của bản thân mà mà đã chủ động chạy tới Linh Đan Đường học y từ khi còn rất nhỏ.
Nhưng hiện nay cũng có rất ít bác sĩ trung y tài giỏi là nữ, huống chi là giai đoạn trước Giải phóng.
Cho dù Khương Vân Uyển nghiêm túc muốn học y nhưng đối với nhà họ Khương con gái lớn thì phải gả chồng.
Theo lời của Cố Minh, tuy Khương Vân Uyển cũng có thiên phú theo ngành trung y nhưng bà ấy không thể chịu khó được như Lâm Bạch Thanh, cũng không kiên trì học y như Lâm Bạch Thanh nên chỉ học được một chút da lông bên ngoài.
Lâm Bạch Thanh nhìn ảnh chụp một hồi lâu, kể từ khi Cố Minh mắc bệnh, năm ấy cô mới mười tám tuổi, có một hôm Cố Minh lấy một bức ảnh đen trắng ra cho cô xem, nói lẩm bẩm: “Thật là kỳ lạ, sao càng lớn em lại càng giống bà ấy thế này?”
Lâm Bạch Thanh nhìn bức ảnh, người phụ nữ trong ảnh cũng không quá giống cô, vì gương mặt của người đó là dạng mặt tròn, rất tròn, còn mặt của cô có dạng trứng ngỗng, cũng có thể là có liên quan tới việc trang điểm, người kia có đôi môi anh đào, nhưng Lâm Bạch Thanh không phải, môi của cô dày hơn một chút, đầy đặn hơn một chút.
Lâm Bạch Thanh khá tò mò về người phụ nữ này nên đã hỏi Cố Minh đó là ai.
Cố Minh cũng nói với cô một ít chuyện về Khương Vân Uyển: Đó chính là đàn em cùng lứa của ông ở Linh Đan Đường, có chút thiên phú nhưng lại không chịu khó, cũng là chuyện hiển nhiên, con gái của các gia đình giàu có thuở đó không cần chịu cực chịu khổ gì cả, sau này đã gả chồng.
Thật ra chuyện Cố Minh cứu cô không liên quan gì tới người yêu của ông cụ Sở cả.
Ông có thời gian sẽ vào núi hái thuốc, nếu gặp phải những người nghèo khổ không có tiền chữa bệnh, ông sẽ cõng họ về Linh Đan Đường trị bệnh luôn, sau khi khỏi bệnh nếu tình nguyện ở lại làm công thì làm, không muốn thì cứ rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!