Nhưng không ngờ Sở Xuân Đình đã tới từng này tuổi rồi, lại trong lúc bệnh tật, mày rậm mắt xếch, khuôn mặt cương nghị, đường nét rõ ràng, đây đúng là ông già đẹp lão nghiêm nghị từ lúc mới sinh.
Ông ta khác hoàn toàn với Cố Minh, có vẻ ngoài uy nghiêm và cực kỳ lạnh lùng.
Hơi thở ông ta yếu ớt, nhưng khi Lâm Bạch Thanh nhìn ông ta vẫn cảm thấy vài phần kính trọng.
Khám bệnh đương nhiên phải bắt mạch, đây còn là người bị đột quỵ nên càng phải bắt mạch.
Cô lật chăn ra, thật ra vết lở loét trên người ông lão cũng không nghiêm trọng lắm, vết thương rất ít, có thể nhìn ra bảo mẫu chăm sóc ông ta khá tốt. Lâm Bạch Thanh đã từng gặp một bệnh nhân được chính người nhà chăm sóc, nhưng cả người thối rữa hết cả.
Còn Cố Minh vừa đổ bệnh nửa tháng đã mất, hơn nữa còn ra đi rất nhanh, không phải chịu nhiều đau đớn.
Nhưng người này vừa bị đột quỵ vừa bị lở loét, ba tháng, nằm liệt trên giường, thật đau đớn.
Lâm Bạch Thanh sờ chân ông ta, rất lạnh, cô không khỏi thở dài.
Sở Tam Hợp cũng thở dài: “Trung y tây y cũng đã thử hết rồi, tốn rất nhiều tiền vào các loại thuốc giá trên trời nhưng vẫn không tốt hơn, xem ra bác Cả tôi không qua được rồi.”
Anh ta lo lắng cho bệnh tình của mình, bèn nói với Mục Thành Dương: “Bảo Tế Đường các anh có thể trị ung thư tuyến tụy không, có thể tôi bị ung thư tuyến tụy rồi.”
Mục Thành Dương kinh ngạc: “Ung thư tuyến tụy phải làm phẫu thuật, mau phẫu thuật đi, anh còn do dự gì nữa?”
“Lỡ như phẫu thuật xong bệnh lại tái phát thì sao?” Sở Tam Hợp hỏi lại.
Mục Thành Dương khuyên: “Nếu tái phát thì phẫu thuật lại, mau phẫu thuật đi, không thì muộn mất.”
“Không có người có thể trị một lần là hết ngay ư?” Sở Tam Hợp lại hỏi.
Mục Thành Dương nói: “Dù gì thì chúng tôi không làm được như vậy, tôi khuyên anh nên nhanh chóng làm phẫu thuật đi.”
Có nhiều người khuyên như vậy, theo lý Sở Tam Hợp nên làm phẫu thuật ngay mà không do dự gì.
Nhưng anh ta cho vay nặng lãi, đã quen đi đường tắt nên cho rằng chữa bệnh cũng có thể đi đường tắt: “Y thuật của các anh không giỏi thì thôi, tôi lại tìm tiếp, tôi không tin có tiền mà cũng không tìm được thần y.”
Thấy thời gian bắt mạch của Lâm Bạch Thanh đã lâu, anh ta hỏi cô: “Cô có thể trị bệnh cho bác Cả tôi không?”
Mục Thành Dương bắt mạch ở tay còn lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Bạch Thanh, lắc đầu: Theo anh ấy thì ông ta không thể cứu được.
Sở Tam Hợp vỗ đùi: “Đều là do bác gái Thạch làm hại.”
Bảo mẫu tức giận bật khóc: “Ông chủ Sở, ông cụ đã nằm ba tháng rồi, tôi đã rất tận tâm chăm sóc mà.”
Trong lúc ông cụ đang ngủ say, mạch đập rất yếu và nhanh, như có như không, giống như đang hấp hối.
Nhưng đây không phải là mạch đập của người c.h.ế.t vì đột quỵ.
Đột quỵ là nhiệt độc, đàm độc và ứ độc, mạch tượng phải trì trệ, vừa trầm vừa nặng nề, nhưng mạch của ông ta lại yếu và nhanh.
Mục Thành Dương còn trẻ, bắt mạch chưa nhiều nên chỉ cho rằng ông lão sắp không qua khỏi nhưng không tìm ra nguyên nhân cụ thể.
Nhưng Lâm Bạch Thanh là trung y lão làng, có thể phát hiện những khác biệt rất nhỏ.
Cô có cảm giác đột quỵ không phải là vấn đề lớn, trái lại là vì thường xuyên bị lạnh nên cơ thể mới suy nhược.
Có một biện pháp có thể thử, đó là dùng Mã Thiết Hàm châm khử lạnh giúp ông ta.
Nghĩ vậy, Lâm Bạch Thanh lấy châm ra, châm vào huyệt Hạ Quan của ông lão.
Quả nhiên, vừa châm xuống, huyệt lập tức nảy mạnh lên.
“Sao cô lại châm lung tung như thế, bác sĩ nhỏ à, đây là bác Cả ruột của tôi đấy, cô đừng chữa sai đấy nhé.” Sở Tam Hợp lải nhải không ngừng: “Ôi, tôi cũng đang bị bệnh, bác Cả tôi thì ốm đau. Tôi là đứa cháu hiếu thảo, lỡ như tôi đi trước ông ấy… Thì phải làm sao đây?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Đường đến Hoàng Tuyền không phân già trẻ, nói không chừng anh lại đi trước đấy, điều anh lo không phải không có lý đâu.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!