Cố Vệ Quốc tức tới nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nhủ sao Lâm Bạch Thanh lại ngu vậy, phải dỗ dành để lấy được kim châm chứ.
Anh ta cảm thấy thế là hết, Sở Tam Hợp gian xảo như vậy, chắc chắn không thể nào lấy được kim châm, công sức mấy ngày nay của anh ta tan thành mây khói rồi.
Nhưng Lâm Bạch Thanh lại nói tiếp: “Căn bệnh ung thư tuyến tụy của anh tôi không thể trị khỏi, cũng không có bác sĩ trung y nào có thể chữa khỏi hoàn toàn.”
“Không thể nào, bác sĩ trung y trên thế giới này nhiều như vậy, cô không trị được chẳng lẽ người khác cũng không trị được sao?” Sở Tam Hợp hỏi lại.
Lâm Bạch Thanh bình thản nói: “Có một số bệnh phải điều trị bằng tây y, hơn nữa không có ai có thể đảm bảo chắc chắn sau khi u ác tính bị loại bỏ sẽ không tái phát nữa.”
Trong lòng Cố Vệ Quốc cảm thấy mọi chuyện xong rồi, đã nói thẳng bệnh của người ta không thể trị khỏi thì làm gì còn có hy vọng lấy được kim châm?
Quả nhiên, Sở Tam Hợp cầm lấy phim chụp chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Lâm Bạch Thanh nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi có thể chỉ cho anh một con đường sáng, nhưng anh vẫn luôn nói dối, không hề thành tâm, nếu anh còn muốn tiếp tục lừa tôi thì tôi sẽ không chỉ cho anh.”
Sở Tam Hợp dừng lại, hai mắt tỏa sáng: “Đường sáng gì?”
Lâm Bạch Thanh hỏi lại: “Trong tay anh không có kim châm, vì sao lại nói dối?”
Đời trước, hai năm sau Sở Tam Hợp sẽ chết, mà đến tận năm năm sau Cố Vệ Quốc mới đưa kim châm cho cô.
Chuyện này khiến Lâm Bạch Thanh nghi ngờ Sở Tam Hợp không có kim châm, kim châm là do Cố Vệ Quốc tìm được từ nơi khác.
Hôm nay cô hẹn Sở Tam Hợp tới đây chính là để làm rõ chuyện này.
Cố Vệ Quốc nghe thấy thì rất tức giận, giơ tay muốn đánh người: “Ông chủ Sở, trong tay anh không có kim châm, vậy anh gạt tôi làm gì?”
Sở Tam Hợp cũng bất ngờ, lập tức lên tiếng: “Sao lại không có, tôi có chứ, ông già nhà tôi đang giữ.”
Cố Vệ Quốc vội vàng buông tay, vỗ vào n.g.ự.c Sở Tam Hợp: “Thì ra là cha chúng ta giữ, anh không cần phải lo cho cha nữa đâu, để tôi về báo hiếu đi, sau này tôi chính là con ruột của cha.”
Sở Tam Hợp thừa nhận, vỗ Cố Vệ Quốc một cái rồi hỏi: “Bác sĩ Tiểu Lâm, đường sáng của cô rốt cuộc là cái gì, cô nói ra thì tôi sẽ bán kim châm cho cô, không thì tôi không bán.”
“Kim châm không nằm trong tay anh, anh vẫn đang nói dối, cớ gì tôi phải chỉ đường cho anh?” Lâm Bạch Thanh bình tĩnh nói.
Sở Tam Hợp đập tay nói: “Ông già nhà tôi đột quỵ rồi, sẽ c.h.ế.t mau thôi, ông ấy c.h.ế.t rồi thì kim châm là của tôi, tôi sẽ mang đến cho cô xem, xem rồi chúng ta lại thương lượng giá cả, cô nói mau đi, đường sáng là gì?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Lập tức tới bệnh viện quân y, tôi sẽ nói chuyện với vị bác sĩ hôm qua xem phim chụp của anh, để anh ấy làm bác sĩ phẫu thuật chính cho anh, đây là biện pháp duy nhất có thể cứu sống anh.”
Hôm qua Cố Bồi có nói nếu phẫu thuật ngay thì khả năng tái phát cũng không cao.
Tương lai anh ấy sẽ trở thành bác sĩ phẫu thuật đứng đầu cả nước, kể từ lúc bắt đầu làm bác sĩ cho tới nay, các ca phẫu thuật của anh là gọn gàng nhất.
Anh ấy làm phẫu thuật thì không lo Sở Tam Hợp sẽ xảy ra chuyện.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!