Lâm Bạch Thanh đè làn váy, bỗng dưng tâm trạng vô cùng vui sướng.
Cố Bồi là người có thể viết báo cáo học thuật của y học hiện đại, rực rỡ gấm hoa, nền tảng văn hóa của người này đúng là không thể coi thường.
Nhưng nghe anh nói như vậy cô lại cảm thấy rằng anh ở kiếp trước hoàn toàn không giống kiếp này.
Bởi vì ở kiếp trước cô chưa từng nghe anh khen trước mặt người con gái nào.
Không khen cô, cũng chưa từng khen người nào khác trong công việc.
Thâm tâm Lâm Bạch Thanh nghĩ có lẽ anh không giống như những gì mình tưởng, cũng sẽ có chút “văn vở”.
Ra đầu ngõ rồi lên xe, Cố Bồi vừa khởi động xe thì nghe thấy nắp ca-pô có tiếng rầm rầm, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Vệ Quốc.
Trông anh ta lo lắng như vậy, Cố Bồi muốn hạ cửa nhưng Lâm Bạch Thanh lại nói: “Đừng để ý đến anh ta, chúng ta đi thôi.”
Hôm nay cô muốn đi hẹn hò, không muốn Cố Vệ Quốc làm hỏng tâm trạng.
Sau một thời gian Cố Bồi có thể cảm giác được Lâm Bạch Thanh cố tình nhắm vào Cố Vệ Quốc.
Dường như cô rất ghét anh ta.
Nhưng nếu nói cô đừng để ý thì Cố Bồi nhìn chằm chằm, cho đến khi Cố Vệ Quốc thả tay ra mới khởi động cho xe rời đi.
Đi sau Cố Vệ Quốc còn có Sở Tam Hợp, lấy một tờ giấy rồi lau tay: “Đó là thần y đấy, sao cậu không giữ lại?”
“Hay để ngày mai đi?” Cố Vệ Quốc nói.
Anh ta không muốn xui xẻo gặp Cố Bồi.
Nhưng Sở Tam Hợp không chờ được, anh ta nói: “Không được, tôi không chờ được. Cô ấy chẩn đoán ra bệnh của tôi, chắc chắn là có thể trị được cho tôi.”
Vì kim châm Cố Vệ Quốc mới đến bệnh viện chụp phim và tìm bác sĩ cùng Sở Tam Hợp.
Nhìn chú nhỏ mà tê cả da đầu, nhưng vì kim châm nên phải nhẫn nhịn.
Sở Tam Hợp vừa nhận được kết quả kiểm tra ở bệnh viện quân y, bị vàng da tắc mật, tuyến tụy không bình thường, bác sĩ nói có thể là ung thư tuyến tụy giai đoạn đầu. Đề nghị anh ta nhập viện luôn để tiến hành kiểm tra và đưa ra phác đồ điều trị.
Nhân tiện cung cấp thêm kiến thức về ung thư tuyến tụy.
Nói tóm lại thì đó chính là một trong những loại ung thư đáng sợ nhất.
Điều này đủ dọa người, mà bác sĩ có thể chữa bệnh chính là thần tiên tái thế.
Tay Sở Tam Hợp run rẩy không mở được cửa xe Toyota Crown: “Tiểu Cố, cậu lái xe đuổi theo đi!”
Dường như chỉ cần đuổi kịp xe của Lâm Bạch Thanh thì căn bệnh ung thư tuyến tụy của anh ta có thể chữa khỏi.
Cố Bồi đưa Lâm Bạch Thanh đến nhà hàng Seattle nổi tiếng ở Đông Hải, nhà hàng này đã có từ trước khi giải phóng, ẩm thực phương Tây chính tông.
Thì ra Lâm Bạch Thanh đã ăn thử vài lần cùng Cố Minh, nhớ mãi không quên gà rán với salad hoa quả ở đây.
Cố Bồi gọi một đĩa bò bít tết và chim bồ câu nướng, hỏi Lâm Bạch Thanh: “Có phải em thích ăn cốt lết gà không?”
“Vâng, em muốn phần salad hoa quả nữa.” Lâm Bạch Thanh nói.
“Salad hoa quả không cần nước chanh đúng chứ?” Cô Bồi nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng.
Người phục vụ gọi đồ ăn nhìn vầng trán nhẵn bóng dưới ánh đèn, sống mũi thẳng tắp, có hơi sững sờ.
Lại nhìn sang Lâm Bạch Thanh với sự ngưỡng mộ từ đáy lòng, tự nhủ trong lòng đôi này thật đẹp.
Cố Bồi biết được khẩu vị của Lâm Bạch Thanh, chắc là hỏi Chiêu Đệ rồi.
Lâm Bạch Thanh cũng giống như trẻ con, thích ăn cốt lết gà bánh mì đường, còn thích hương vị của nó.
Hơn nữa cô thích salad hoa quả không có nước chanh vì cô không thích ăn chua.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!