Trong lúc ông ta còn đang do dự: “Không thì thôi vậy, sắc thuốc trung y rất phức tạp, thuốc cũng rất đắng.”
Lâm Bạch Thanh dừng tay: “Tùy ngài, nếu không muốn thì tôi cũng không kê thuốc.”
“Phải kê thuốc, bác sĩ Tiểu Lâm cứ kê thuốc đi. Chú Hai, chú không thấy bụng cháu sao, cô ấy đã làm nó xẹp xuống như này này.” Điền Lâm Na nói xong lại tò mò hỏi: “Bác sĩ Tiểu Lâm, tôi nghe nói cô là thím của David, có phải chồng cô là vị bác sĩ du học nước ngoài mới về của bệnh viện quân y đúng không?”
Lúc này ngoài cửa có tiếng còi, là xe quân sự.
Bởi vì là xe quân sự nên Điền Trung Bái cố ý nhìn thử, nhất thời hoảng sợ bởi vì bệnh viện quân y là đơn vị hợp tác của bọn họ, gần đây bác sĩ du học Cố Bồi đang chấn chỉnh nhà máy sản xuất thuốc, nhiều loại thuốc sai thành phần bị yêu cầu ngừng sản xuất đồng loạt, phải điều chỉnh dây chuyền sản xuất, môi trường sản xuất cực kỳ nghiêm khắc.
Cố Bồi xuống xe, mặc bộ âu phục màu xám xanh, quần dài cùng màu, áo sơ mi trắng càng tôn lên làn da trắng nõn của anh, gương mặt anh tuấn, có cảm giác không phù hợp với công trường lộn xộn này.
Bảo Lâm Bạch Thanh bốc thuốc, Điền Trung Bái chạy ra sân chào hỏi: “Thật trùng hợp, gặp được quân y Cố ở đây.”
“Chào bí thư Điền.” Cố Bồi bắt tay: “Rất vinh hạnh khi được gặp ông.”
Điền Trung Bái nói: “Hiếm khi gặp ngoài công việc, chúng ta cùng ăn bữa cơm rồi trò chuyện được chứ?”
Cố Bồi từ chối: “Không được, hôm nay tôi có hẹn rồi, có chuyện rất quan trọng.”
Điền Trung Bái đã từng giới thiệu người cho anh nhưng chỉ ngày một ngày hai Cố Bồi đã thôi, lần này lại có đối tượng, là ai vậy?
Đúng lúc này Điền Lâm Na giới thiệu: “Chú Hai, chính là bác sĩ Tiểu Lâm.”
Vừa lúc Lâm Bạch Thanh cầm thuốc đi ra, Điền Trung Bái đột nhiên nhiệt tình: “Cảm ơn bác sĩ Tiểu Lâm, bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Năm gói thuốc, tổng cộng là ba đồng năm.” Lâm Bạch Thanh nói.
“Thuốc mỡ chỉ có thể bôi ngoài da, mà năm gói thuốc này có thể chữa trị, năm gói thuốc mà chỉ hết ba đồng năm, trung y chúng ta chữa trị cũng không kém gì tây y, đúng ra nên phát triển mạnh.” Điền Trung Bái cầm thuốc cảm thán.
Cố Bồi có ý bảo Điền Trung Bái đi ra ngoài, nói: “Đúng vậy, phương hướng nghiên cứu gần đây của tôi cũng có thuốc trung y pha sẵn.”
“Hợp tác, sau này có cơ hội nhất định chúng ta phải hợp tác.” Điền Trung Bái cười nói: “Chúng tôi không quấy rầy nữa, đợi hôm khác chúng tôi sửa chữa xong sẽ gặp lại trong nhà máy.”
“Hẹn gặp lại trong nhà máy, để bí thư Điền phải lo lắng rồi.” Cố Bồi nói.
Rời khỏi Linh Đan Đường, Điền Lâm Na thở dài: “Nghe Cố Vệ Quân nói quân y Cố rất cứng nhắc với bác sĩ Tiểu Lâm, cô ấy thật đáng thương, các anh em khác của nhà họ Cố đều không muốn lấy cô ấy, phải cầu xin chú Cố cưới mình, chỉ mong quân y Cố đối xử tốt với cô ấy.”
Tất cả những tin tức của cô ấy đều là do Cố Vệ Quân nói, mà Cố Vệ Quân lại cho rằng như thế.
Ánh mắt Điền Trung Bái sâu xa: “Dạo trước chú vừa từ chối hợp tác với Linh Đan Đường, cứ thử thuốc đi, nếu có hiệu quả thì chúng ta sẽ hợp tác.”
Hôm nay Cố Bồi mặc âu phục đột ngột xuất hiện, mấy người ở công trường đều hóng hớt dõi theo.
Khuôn mặt anh vốn đã vô cùng hài hòa, âu phục phong cách phương Tây khiến nhóm công nhân vô cùng kinh ngạc vì bọn họ chưa từng gặp một người đàn ông nào như thế.