Mấy ngày trước, Cố Bồi đưa Lâm Bạch Thanh trở lại đại tạp viện.
Cố Vệ Quốc gặp một ông già ở đầu phố, hỏi anh ta về chuyện cưới hỏi, lúc đầu anh ta không quen biết nhưng nhìn kỹ thì nhớ ra đây là người quen của bác Cả: Lục Khánh Khôn: một người buôn bán nhân sâm.
Cố Bồi vẫn chưa nói, Cố Vệ Quân cảm thấy mình vẫn còn hy vọng, kim châm mạnh hơn đồng hồ nhiều, một khi đưa cho Lâm Bạch Thanh, nhất định cô sẽ chọn anh ta vì lòng biết ơn và cảm kích.
Anh ta nói dối là Lâm Bạch Thanh chọn mình.
Vì vậy Lục Khánh Khôn đã tặng cho Cố Vệ Quốc một túi nhân sâm làm quà cưới.
Một túi có tổng ba mươi cây, tất cả đều là nhân sâm cổ thụ trăm tuổi hàng thật giá thật, đổi thành tiền tương đương mấy ngàn đồng. Đây thật sự là một món quà lớn, Cố Vệ Quốc nhận quà, đưa Lục Khánh Ngôn về nhà mình, mời cơm, uống rượu.
Sau đó hỏi tung tích của kim châm.
Lục Khánh Khôn cũng không ngờ rằng Cố Vệ Quốc: một người có vẻ ngoài đàng hoàng, mày rậm mắt to sẽ bịa ra một câu nói có thể dễ dàng chọc thủng như vậy.
Cho rằng anh ta sắp trở thành chủ nhân của Linh Lan Đường nên nói: “Bộ kim châm Côn Luân mà Linh Lan Đường muốn chưa xuất thế, nhưng gần đây tôi thấy ở thành phố Đông Hải có một bộ kim châm Huyền Thiết. Tôi có thể giới thiệu cho cậu một người người, cậu đi hỏi đối phương xem có thể tìm được hay không, theo trực giác của tôi, bộ kim châm đó đã định sẵn sẽ thuộc về Linh Lan Đường!”
Vừa phải tìm đồng hồ, vừa phải tìm châm, Cố Vệ Quốc bận túi bụi, hôm qua mới tìm được đồng hồ nhưng lại mất và giờ anh ta đang tìm kim châm. Hơn nữa anh ta còn để ý hơn cả Lâm Bạch Thanh bởi vì anh ta cực kỳ muốn trở nên giàu có.
“Rốt cuộc kim châm ở đâu?” Lâm Bạch Thanh không còn kiên nhẫn nhưng chỉ có thể nhẫn nại.
Cố Vệ Quốc không nói đến kim châm, chơi xấu: “Thanh Thanh, chúng ta nói về chuyện Linh Lan Đường đi.”
“Tôi và chú nhỏ của anh sắp kết hôn, gọi tôi là bác sĩ Tiểu Lâm.” Lâm Bạch Thanh nói.
Điều này lại khiến anh ta nhớ về giấc mơ của mình. Trong giấc mơ đó, Lâm Bạch Thanh là vợ anh ta, ngây thơ nhưng rất yêu anh ta, không những yêu còn rất tin tưởng, cả ngày đuổi theo anh ta khuyên anh ta uống thuốc ăn canh bổ thân thể.
Giấc mơ kia chân thực đến mức mặc dù tỉnh nhưng anh ta vẫn có thể nhớ rõ mùi nước thuốc trong mơ.
Trong mơ Cố Vệ Quốc mở một bệnh viện lớn và một công ty dược phẩm lớn như những gì anh ta muốn, trở thành nhà giàu số một Đông Hải.
Nhưng tại sao cảnh tượng trong hiện thực và trong mơ gần như giống nhau, nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn khác.
Đáng giận hơn, anh ta chỉ mơ thấy mình có tiền, phất nhanh như thế nào, lại không mơ thấy quá trình cho nên muốn đạt đến sự giàu có trong mơ, anh ta còn phải gập ghềnh cố gắng.
Cố Vệ Quốc cắn chặt răng, nở nụ cười gắng gượng nói: “Thím, trong vòng một tháng chắc chắn cháu sẽ đưa châm cho thím, nhưng không giống như những anh em khác có sự nghiệp, cháu không có việc làm, phải nhờ thím đứng ra giúp đỡ đứa cháu này.”
Lâm Bạch Thanh dẫn Cố Vệ Quốc đi đến một ngõ cụt đầy rác, hao hết kiên nhẫn, nói: “Rốt cuộc châm ở đâu?”
“Thím biết nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải không, cháu quen phó giám đốc ở đó, chúng ta có thể thảo luận về việc đại lý sản xuất thuốc, thím là con gái không hiểu buôn bán, chú nhỏ của cháu cũng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cháu sẽ đảm nhận phương diện…” Cố Vệ Quốc còn chưa nói xong, không kịp phòng ngừa bị Lâm Bạch Thanh nhấc đầu gối đá mạnh.
Đau, đau thấu xương, nhưng anh ta còn chưa kịp phản ứng, ngay lập tức cú đ.ấ.m đã lao đến.