Dược đường đang được sửa sang lại, quá nhiều tro bụi, Lâm Bạch Thanh không lấy thuốc được đành phải đến bệnh viện quân y. Sau khi nghe ngóng mới biết hôm nay mấy người Cố Bồi có một ca phẫu thuật rất quan trọng, sau khi xong còn phải báo cáo nghiên cứu, không ra được.
Bởi vì cửa văn phòng Cố Bồi bị khóa, Lâm Bạch Thanh không thể để giấy lại được cho nên lại về mất.
Bởi vì Kiều Dẫn Đệ ở nhà khách một thời gian, hơn nữa cô ta còn gây chuyện tự sát trước cửa nhà Cố Vệ Quốc, đều là người quen, anh nói với tôi tôi nói cho anh, trong ngõ nhỏ ai cũng nghị luận sôi nổi.
Kiều Mạch Tuệ không ngại xấu mặt, bưng bát canh ra ngoài mắng chửi: “Cái đồ dâm đãng không biết xấu hổ, tim bẩn miệng cũng bẩn, lại còn đặt điều cho Vệ Quốc nhà tao, trù mày sinh con ra không có mắt!”
Bác gái Tề có quan hệ không tệ với bà ta, nhìn thấy cái bát của bà ta thì thò sang nhìn: “Canh sâm đúng không, khó trách hôm nay bà nói nghe cực kỳ khí phách, canh này rất bổ đó.”
Kiều Mạch Tuệ vốn muốn khoe khoang, nhìn thấy Lâm Bạch Thanh thì vội nói: “Nào có, chỉ là mấy cọng sâm bỏ đi thôi ấy mà.”
Đúng lúc Lâm Bạch Thanh chuẩn bị về nhà, đi ngang qua Kiều Mạch Tuệ, đương nhiên cô vẫn ngửi ra được là mùi của nhân sâm bình thường hay nhân sâm rừng.
Thứ Kiều Mạch Tuệ uống không phải là nhân sâm, mà là canh gà nhân sâm rừng.
Ngửi thấy mùi hương này, Lâm Bạch Thanh ngộ ra trong giây lát.
Đương nhiên Cố Vệ Quốc không có đây, đồng hồ tìm được đã biến mất, chị họ còn tự sát, cả ngày không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Lâm Bạch Thanh cũng không sốt sắng, đúng lúc bây giờ công nhân phải làm việc suốt đêm, cô vừa nhìn chằm chằm đường cái vừa nhìn chằm chằm công trường, chờ đến tận hơn 10 giờ đêm cuối cùng cũng chờ được Cố Vệ Quốc về.
“Anh Vệ Quốc?” Lâm Bạch Thanh gọi.
Cố Vệ Quốc ủ rũ cụp đuôi, thấy là Lâm Bạch Thanh lập tức vực lại tinh thần: “Thanh Thanh, em tìm anh có việc gì sao?”
“Pháp Khánh Địch, anh cả của chủ Bảo Tế Đường, vốn có tay nghề châm cứu cao siêu nhất, sau khi về hưu liền chuyển sang kinh doanh nhân sâm rừng, thầy tôi có ơn với ông ấy, khi tôi kết hôn ông ấy nói muốn tặng một món quà lớn, quà đâu?” Lâm Bạch Thanh duỗi tay.
Nụ cười của Cố Vệ Quốc đông cứng trên mặt, nhưng anh ta trở mặt cũng nhanh: “Ở trong nhà anh đó.” Nói tiếp: “Vốn anh cũng định đưa cho em lâu rồi nhưng đến mấy lần đều đúng lúc em không có nhà.”
Anh ta đúng là có thể nói dối mà không cần phải chuẩn bị kịch bản, luôn luôn trong trạng thái lừa gạt người khác.
Lâm Bạch Thanh đã sớm nghĩ tới, ông lão mà cô gặp được khi đi bán pín hải cẩu tên là Lục Khánh Khôn, là anh cả của chủ Bảo Tế Đường bây giờ, chuyên phụ trách mua bán nhân sâm.
Ông ta biết cô là bởi vì mỗi lần về Đông Hải ông ta đều đến Linh Đan Đường ngồi.
Lâm Bạch Thanh không nhận ra đối phương là bởi vì trong thế giới của cô chỉ có người bệnh, không chú ý những người không liên quan.
Lục Khánh Khôn đi khắp trời Nam biển Bắc, Cố Minh từng cố ý dặn dò, bảo ông ta hỏi thăm tung tích kim châm của ông giúp.
Kiếp trước cũng như thế, nghe nói cô kết hôn ông ta liền đến tặng quà, lúc đó chính là do Cố Vệ Quốc tiếp đãi.
Buổi tối hôm đó sở dĩ Kiều Mạch Tuệ khóc là muốn Cố Vệ Quốc để nhân sâm lại cho bà ta, bởi vì hầu hết trong quãng thời gian Lục Khánh Khôn ở Đông Bắc bình thường sẽ không tới đây, cả một túi nhân sâm rừng, Kiều Mạch Tuệ muốn giấu con dâu tự ăn hết.
Cố Vệ Quốc không chịu nổi mẹ mình khóc lóc liền giấu giếm chuyện nhân sâm đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!