Thật ra hai gói băng vệ sinh đó là do Cố Bồi mua.
Cô đã từng sử dụng băng vệ sinh, ngày hôm đó anh đến, sau khi nhìn thấy thì mua hai gói băng vệ sinh khá thoải mái.
Mà ở kiếp trước, hầu hết đồ trang điểm, đồ dùng cá nhân sau này của Lâm Bạch Thanh đều do Cố Bồi mua.
Cô là một bác sĩ trung y già, học sử dụng máy tính muộn, luôn nhờ các học sinh mua đồ giúp mình, dần dần Cố Bồi làm giúp cô.
Anh là bác sĩ tây y, anh rất giỏi trong việc nhìn bảng thành phần để phân tích các sản phẩm hóa học khác nhau, mua các loại đồ trang điểm, băng vệ sinh và các loại đồ dùng phụ nữ bất kể là đắt hay rẻ, theo lời các đồng nghiệp nói thì xem như là chép bài tập về nhà vậy.
Lâm Bạch Thanh đã quen với việc này, ngoài việc cảm thấy hơi ngột ngạt thì cũng xem như chấp nhận một cách tốt đẹp.
Nhưng cô không thể nói thật với Cố Quyên, chỉ nói: “Chắc là ở cửa hàng bách hóa nhân dân, cháu quên rồi.”
Cố Bồi không có nhận thức ở phương diện này, đàn ông đến mua băng vệ sinh vào những năm thập niên 90, hành vi đó của anh rất là kỳ quặc, mà kỳ quặc sẽ bị người ta nói xấu sau lưng, không được tôn trọng.
Cũng có lẽ do anh không quan tâm, nhưng dù sao Lâm Bạch Thanh cũng phải che đậy thay cho anh.
“Thật ra cháu không nên dọn ra ngoài, thật phí sức.” Cố Quyên vừa nói vừa thu dọn đồ đạc.
Đương nhiên là không giống nhau, nếu Lâm Bạch Thanh không dọn ra ngoài, nhà cũ mất đồ cũng không chỉ có mấy bức thư pháp không đâu.
Lúc trước sở dĩ cô dọn ra ngoài, chính là đề phòng những người kiến thức hạn hẹp như Cố Hoài Thượng, chẳng những vừa trộm đồ mà còn đổ oan cho cô.
Chính thức chuyển nhà, cũng đến lượt lễ cưới được lên lịch trình.
Hoàng đế không vội thám giám đã gấp rồi, sốt ruột nhất là Cố Vệ Quân không chịu rời đi.
Mỗi ngày hỏi ba lần theo thường lệ, xem khi nào thì chú nhỏ kết hôn.
Ngày Lâm Bạch Thanh dọn nhà Cố Bồi cũng đến, chỉ huy Cố Ngao Văn cùng với Cố Vệ Quân khuân vác đồ, đến tối thì gọi hai người bọn họ ra ngoài khuân vác đồ, hai người đứng trước xe trợn mắt há mồm hồi lâu mới có thể tin vậy mà Cố Bồi mua hai tấm nệm mới tinh.
Với lại đó là nệm lò xo mà đầu năm nay khi kết hôn mọi người mới mua, còn được gọi là nệm cao su.
Mua cho Lâm Bạch Thanh thì thôi đi, vậy mà anh cũng mua cho Chiêu Đệ một cái.
Cố Vệ Quân nhìn một lượt, đưa một cái rộng một mét năm cho Cố Ngao Văn: “Anh khuân cái này.”
“Anh khiêng, để anh khiêng, em nhỏ yếu như gà, không có sức gì cả.” Cố Ngao Văn khiêng.
Cố Vệ Quân oán giận nói: “Em không có sức lực sao?”
Cố Ngao Văn đang khiêng nệm đi tới, đột nhiên n.g.ự.c cảm thấy chua xót: Cái này là để chú nhỏ ngủ cùng Lâm Bạch Thanh!
Trong phòng, Cố mỗ đang lúi húi gấp quần áo, Lâm Bạch Thanh đang khâu ga trải giường do không cẩn thận làm rách khi dọn nhà. Cố Bồi khoanh tay nhìn, cau mày, bởi vì đây là hai người phụ nữ hoàn toàn không biết chăm sóc cuộc sống.
“Cũng nên định ngày nào kết hôn rồi chứ?” Cố Quyên hỏi anh.
Cố Bồi vô thức nhìn Lâm Bạch Thanh: “Đều nghe Thanh Thanh cả, nhưng mà hẳn là nên…” Anh vẫn chưa cầu hôn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!