Thật ra ông ta cũng lo lắng, sợ nếu như mình ngã bệnh, Lâm Bạch Thanh không chịu trị bệnh cho đàng hoàng giúp ông ta. Cho nên ngày hôm sau cố ý tới cửa để lấy lòng: “Tiểu Lâm, cô và Tiểu Bồi dự định khi nào kết hôn? Tôi có người quen ở phòng công chứng, xử lý công chứng cũng nhanh lắm.”
Mặc dù Lâm Bạch Thanh cũng muốn sang tên Linh Đan Đường trước khi kết hôn, nhưng chắc chắn hai ông cụ sẽ không buông tay.
Cô tạm thời cũng không xử lý công chứng được.
Thái độ của Lâm Bạch Thanh đối với người nhà họ Cố là muốn khám bệnh thì được, nhưng đừng đến làm phiền cô.
Cô cực kỳ ghét Cố Hoài Thượng, cố ý nói: “Chú Hoài Thượng, chú không đồng ý việc cho cháu Linh Đan Đường trước khi kết hôn mà, chú là người đức cao vọng trọng trong nhà chúng ta, nói chuyện với hai ông cụ về việc sang tên cho cháu trước khi kết hôn, chú nghĩ sao?”
Chỉ vì trộm mấy bộ thư pháp, không chỉ mất hết mặt mũi trong nhà, suýt chút nữa còn ầm ĩ đến Cục Công an. Con trai cũng không còn tôn trọng mình, bốn chữ đức cao vọng trọng đúng là châm chọc đối với Cố Hoài Thượng.
Là một nhà giáo nhân dân, ông ta lại có một gương mặt cực tốt.
Bị một câu nói của Lâm Bạch Thanh khiến cho hồi lâu cũng không nói gì được, sờ sờ mũi, xám xịt bỏ đi.
Tài sản thừa kế còn chưa sang tên được, vì thế Lâm Bạch Thanh đã ký hợp đồng mua lại vườn dâu với Triệu Tĩnh.
Còn Cố Ngao Cương, tuy là không ngờ tới nhưng cũng hợp tình hợp lý, dù thân phận là cháu trai thì cũng không thể mượn kim châm được.
Anh ta cùng với Lục Uẩn đến cầu xin ông chủ Lục của Bảo Tế Đường, đó cũng là bác Cả của dòng họ nhà Lục Uẩn, quỳ gối xuống cầu xin.
Với lại Cố Ngao Cương vẫn đang làm việc ở nước Đ, theo lý mà nói mặt mũi của anh ta cũng lớn.
Nhưng ông chủ Lục chỉ nhẹ nhàng buông một câu kim châm đã bị gãy từ lâu, không còn dùng được nữa để đuổi Cố Ngao Cương đi.
Không giống như anh trai Liễu Yến là lo lắng rõ ràng, còn có thể đi lên nhờ mối quan hệ, con trai của Cố Ngao Cương là một cái chiêng bị đánh cắp, không gõ được. Ngược lại ông Ba lại có quan hệ với Thủ Đô, nhưng anh ta không dám dùng. Lo lắng đến vò đầu bứt tai, thực sự không có cách nào, hỏi Lâm Bạch Thanh: “Kim châm bình thường thì sao, Mã Hàm Thiết châm không được sao?”
“Mã Hàm Thiết châm là châm thuần dương, công hiệu chủ yếu là giải độc ẩm, con trai anh muốn dưỡng tâm huyết, hai thứ này không có liên quan gì với nhau, anh nghĩ sẽ có tác dụng sao?” Lâm Bạch Thanh hỏi lại.
(*) Khi không có người lớn thì hai người vẫn xưng anh: em; có người lớn sẽ xưng cháu: thím.
Hai người đang ở trong sân Linh Đan Đường, có người làm đang làm việc, Cố Ngao Cương suỵt không ngớt: “Em nhỏ giọng một chút.”