Nghĩ tới đây, cô nói: “Ngao Cương đi đi về về một chuyến quả thật là mất rất nhiều tiền, Linh Đan Đường sẽ chi trả cho anh ấy.”
Cố Hoài Thượng đang định gật đầu, Lâm Bạch Thanh lại nói: “Nhưng chi phí cho nhà cũ cũng không ít, riêng cốc trà cũng đã vỡ rất nhiều rồi.”
Cố Hoài Thượng muốn có tiền vé máy bay nên cứ tưởng rằng Lâm Bạch Thanh chỉ bị hỏng mấy thứ nhỏ nhặt, bỏ tiền công ra không tiếc, lập tức nói: “Chỉ là mấy cốc trà thôi mà, lấy tiền công ra đền đi, đền cô gấp ba lần là được chứ gì, mua cho cô cốc mới.”
Mấy cốc trà đúng là không đáng là bao, ông Ba cũng nói: “Thay mới tất cả đồ lặt vặt trong phòng này đi, Linh Đan Đường tạm thời chưa có tiền, khoản tiền này ông bỏ ra.”
Lâm Bạch Thanh hỏi Cố Hoài Thượng: “Các chú có đồng ý không ạ?”
“Cái này có đáng là bao, những đồ gì của nhà cũ bị hỏng đền đúng giá là được.” Cố Hoài Thượng vừa nói xong, Lâm Bạch Thanh đưa tay ra chỉ vào bức thư pháp cho ông ta xem: “Bức thư pháp này vốn là thật nhưng không biết bị ai đổi thành bức tranh giả rồi, chữ của Lưu Học Tuân đâu, bây giờ muốn lấy đi ít nhất cũng phải đáng giá hai nghìn đồng, cháu muốn hai nghìn đồng không quá chứ.”
Cố Hoài Thượng phản ứng rất quyết liệt: “Bạch Thanh cô đừng có mà lừa đảo, ngày nào cái tranh này cũng treo ở đó, cô dựa vào đâu mà nói thư pháp bị người khác ăn trộm?”
Lâm Bạch Thanh hỏi ngược lại: “Chú Hoài Thượng, có phải là chú chột dạ không, tôi nói bức thư pháp bị ăn trộm lúc nào?”
Cố Hoài Thượng không khỏi ngạc nhiên: “Cô nói là bức thư pháp ấy bị tráo chứ không phải là bị trộm sao?”
Ông Năm bỗng dưng nhớ đến hai hôm trước, khi con trai đến đây đã nhìn chằm chằm vào bức thư pháp ấy rất lâu, trong lòng ông bắt đầu nổi lên sự nghi hoặc, liền hỏi: “Hoài Thượng, có thật là con chưa động vào bức thư pháp ở nhà cũ không?”
Ánh mắt ông Ba rét lạnh, ông cũng nhìn Cố Hoài Thượng một lượt.
Thế nhưng lúc này Lâm Bạch Thanh lại cố ý nói: “Ông Năm, chú Hoài Thượng tuyệt đối không thể trộm bức thư pháp ấy. Ngôi nhà cũ này có liên quan trực tiếp đến phong thủy của cả nhà họ Cố, nó giúp cho mọi người có được sự thịnh vượng, dù cho chú Hoài Thượng có tham của đến đâu đi chăng nữa, vậy thì cũng chẳng thể nào lại đi trộm ở nhà cũ cả, như vậy thì có khác gì đang đào mộ tổ tiên của mình?”
Người Đông Hải rất chú trọng bức tranh lớn treo ở giữa gian nhà chính, dù nhà có nghèo đến đâu đi chăng nữa thì cũng phải tìm một nhà viết thư pháp đến để viết một bức thư pháp treo ở giữa nhà chính.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!