“Thật ạ?” Lâm Bạch Thanh ngạc nhiên.
Cố Bồi nói: “Tôi đã xem tất cả những đồ đạc họ mang đến đều là của nước ngoài, có cả mũ bảo hộ nữa, điều này sẽ giảm thiểu rất nhiều tình trạng thiếu an toàn lao động.” Anh lại nói tiếp: “Cháu đã làm rất tốt.”
Thật ra miệng lưỡi của Cố Vệ Quốc cũng rất ngọt, đương nhiên anh ra cũng rất hào phóng, từ sau khi tình nhân khác trách anh ta rằng cứ hễ mua những đồ xa xỉ là toàn mua cho Lâm Bạch Thanh những thứ đắt tiền nhất, nên nếu mà có tiền thì túi xách hàng hiệu, đồng hồ hàng hiệu, anh ta mua cho hai cô vợ các đồ xa xỉ có giá trị như nhau.
Tại sao gần hai mươi năm mà Lâm Bạch Thanh không phát giác ra là Cố Vệ Quốc có vợ hai nhỉ?
Chính là vì anh ta có cái miệng dẻo, rất biết khen, thêm nữa mặc dù anh ta thường xuyên phóng đãng ở bên ngoài nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại của cô thì kể cả là ở nước ngoài anh ta cũng cố gắng trở về một cách nhanh nhất có thể, hơn nữa cứ mở miệng ra là anh ta lại khen đẹp, khen xinh.
Ở Đông Hải ai ai cũng khen là cô có một người chồng biết yêu chiều.
Nhưng Cố Vệ Quốc luôn đả kích cô về công việc, hay nói là ngoài khám bệnh ra thì cô chẳng biết làm gì, làm việc gì cũng rối tinh rối mù, đương nhiên đối với các mối quan hệ bên ngoài của cô anh ta cũng nắm rất chắc.
Rất lâu sau Lâm Bạch Thanh mới biết rằng một người đàn ông dễ dàng khen một người phụ nữ xinh vì họ rất vui khi coi phụ nữ là một món đồ.
Nhưng khen cô có năng lực lại rất khó, nói thẳng ra đó là một loại PUA (*).
(*) PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò thao túng tâm lý, dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân.
Chính vì Cố Bồi có thể thản nhiên khẳng định năng lực của cô, Lâm Bạch Thanh mới thấy anh xứng đáng được lựa chọn.
Sáng sớm, bình minh hiện lên trong con hẻm, chắc hẳn vì việc ngày hôm nay mà Cố Bồi đã cố ý mặc áo khoác, người khác mặc áo khoác thì trông như cây thông bụi bặm còn trên người anh lại sáng sủa, sạch sẽ vô cùng.
Lâm Bạch Thanh hơi xấu hổ, cố ý lùi về sau một bước nhưng Cố Bồi nhất quyết đợi cô, muốn sánh bước cùng cô.
Ông Ba, ông Năm vẫn chưa biết Cố Bồi có đồng ý không nên vừa thấy anh đến đã khuyên ngay.
“Cái gì mà độc thân không độc thân, đều là ăn nói bậy bạ, chắc chắn con người đến một độ tuổi vẫn phải kết hôn.” Ông nói.
Ông Năm cũng nói: “Thời của các chú đều là bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy, bảo được là được.”
Cố Bồi còn chưa mở miệng, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng cười của Cố Hoài Thượng: “Bác Ba, cha, Tiểu Bồi từ chối được sao? Chưa cần nói đến chuyện kết hôn, đến việc ly hôn cũng đã lên kế hoạch rồi, nếu như không đồng ý thì khác nào trò cười.”
Ông Ba và ông Năm nhìn nhau, đều thấy xấu hổ thay cho Cố Bồi.
Hôm kia anh còn tranh luận từng câu từng chữ trong bản di chúc, bây giờ thì điều nào cũng chống lại anh.
Cũng chính vì vậy mà Cố Hoài Thượng mới khích bác anh, chính là vì không muốn anh đồng ý.
Cố Bồi nhìn Lâm Bạch Thanh chằm chằm.
Anh là kiểu người mà chỉ cần thấy hai người phụ nữ nói chuyện phiếm cũng có thể nghe ra rõ vấn đề.
Lâm Bạch Thanh ra đòn nhử Ngao Cương trước, sau khi anh đòi được quyền lợi sau khi ly hôn về cho cô, cô lại chọn anh, những mưu kế này đương nhiên Cố Bồi nhận ra ngay, với tính cách có thù tất báo của anh, không biết chừng anh sẽ không đồng ý thật.
Nhưng Cố Bồi trả lời rất dứt khoát: “Được lọt vào mắt xanh của Thanh Thanh, cháu đồng ý.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!