Thấy cô đưa tay bắt mạch cho Kỳ Kỳ, Cố Bồi cũng giúp đỡ một tay, nói: “Tôi không tìm thấy.”
Trương Nhu Giai đứng ngay ở cửa, lập tức nói: “Chắc là nó đã sắp hấp hối, mau thông báo tình trạng bệnh nguy kịch đi.”
“Tôi chắc chắn có thể chữa được.” Lâm Bạch Thanh bắt mạch nói.
Mạch của Kỳ Kỳ chỉ còn một chút nhưng nó rất dồn dập, nảy lên, đây có thể chứng minh rằng nó vẫn muốn sống.
Một khi m.á.u được cung cấp thì sẽ tốt như dầu máy đối với máy móc. Chẳng qua là bây giờ nó rất yếu nhưng khi nguyên khí của Kỳ Kỳ được bổ sung, nó sẽ có sự sống, nội tạng đã bị yếu và bệnh tình cũng sẽ chuyển biến tốt.
Châm cứu xong không có chuyện gì, Lâm Bạch Thanh nhận lấy cốc nước Cố Bồi đưa cho, nhỏ giọng nói: “Vậy ý của chú nhỏ là như thế nào? Chuyện hôn sự chú có muốn đồng ý không? Chủ thấy hai chúng ta không hợp sao?”
“Tôi không có ý đó.” Lông mi Cố Bồi hơi run lên, giọng nói có chút dồn dập.
Lâm Bạch Thanh hỏi lại: “Vậy ý của chú là gì?” Tối hôm qua anh không nói gì, cũng không ai biết anh đang nghĩ gì.
Ông Ba và ông Năm sợ làm loạn lên thì Lâm Bạch Thanh sẽ dứt áo ra đi, từ nay trở đi Linh Đan Đường sẽ không còn nữa.
Đối mặt với ánh mắt của cô, Cồ Bối nói: “Tôi hy vọng là cháu tự nguyện.”
Lâm Bạch Thanh đứng trước mặt anh, nói: “Đương nhiên là cháu tự nguyện.”
Bởi vì hôm qua anh không đồng ý rồi còn phất áo ra đi, sợ anh không muốn đồng ý, còn phải tiếp tục dây dưa.
Cô vội vàng nói thêm một câu: “Nếu chú không muốn sống cuộc sống hôn nhân thì qua mấy năm có thể ly hôn.”
Chỉ cần đưa Linh Đan Đường cho cô, ly hôn cô cũng đồng ý.
Nghĩ nói đến nước này rồi anh cũng sẽ đồng ý, Lâm Bạch Thanh vẫn chờ để nghe.
Nhưng cô đợi một lúc lâu, Cố Bồi cũng không trả lời, chỉ cầm lấy cái cốc trong tay cô rồi bỏ đi.
Người bên ngoài kính thuỷ tinh vẫn có thể nhìn vào bên trong, vườn trưởng Trịnh cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý để mất một con gấu trúc, sau này sẽ phải từ chức, về nhà bán khoai lang.
Quả nhiên nhìn thấy hai người bên trong nói nhỏ gì đó, lại nhìn sắc mặt hai người nghiêm trọng, ông ta sốt ruột gõ cửa, lớn tiếng nói: “Thật sự không được thì chúng ta ra ngoài thông báo đi, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi.”
Lâm Bạch Thanh vội xoay người, nói: “Vườn trưởng Trịnh, Kỳ Kỳ đang trong thời kỳ hồi phục, nó sẽ khoẻ hơn.”
Vườn trưởng Trịnh muốn tin nhưng gấu trúc gần như đã ngừng thở, ông ta không dám tin.
“Bác sĩ Lâm, có cách nào thì cô sử dụng ngay, tiền khám bao nhiêu tôi cũng có thể trả, chỉ cần cô cứu sống Kỳ Kỳ, tôi, tôi… sẽ tặng cờ thi đua cho cô.” Vườn trưởng Trịnh nói.
Thấy đã giữa trưa, Cố Bồi nhìn giờ, hỏi Lâm Bạch Thanh: “Cháu muốn ăn gì? Tôi đưa cháu đi ăn.”
“Đi ra ngoài xem đi, cháu ăn gì cũng được.” Lâm Bạch Thanh nói.
Cô nhìn thấy Cố Ngao Cương và Cố Vệ Quân, chắc là dùng tên của cô nên mới vào được.
Cố Vệ Quân nhìn Tâm Tâm rồi lại nhìn Bổn Bổn một lúc, vui vẻ giống hệt một đứa ngốc. Nhưng Cố Ngao Cương lại giống như bị ma bắt, vẻ mặt mất hồn mất vía, nhanh chóng nhìn cô, chắc là có chuyện muốn hỏi cô.
Buổi trưa chắc chắn bọn họ sẽ đi theo hai người làm bóng đèn.