Dọc đường không nói gì, rất nhanh đã đến thành phố Thâm Hải.
Phong cách trang trí của Bảo Tế Đường chính là loại phong cách Lâm Bạch Thanh không thích nhất, màu hồng gan heo kết hợp với vàng kim, tấm bảng cũng được làm bằng vàng, chữ được viết bằng bàn tay hàng đầu của tỉnh Quảng Đông ngày nay, khí phách và táo bạo. Trước cửa không chỉ có Toyota Crown, Lexus đậu mà còn có cả Audi, Mercedes-Benz, đều là xe sang nhập khẩu, ra vào đều là những ông chủ giàu có, tay cầm ví da đắt tiền.
Cố Bồi dừng xe lại, một người đàn ông tầm khoảng 10-20 tuổi, làn da ngăm đen nhưng có hàm răng trắng sứ đi lên, nhìn chằm chằm vào xe.
Bởi vì ánh mắt của người này quá mức thân thiết, nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Lâm Bạch Thanh, Cố Bồi trở nên cảnh giác.
Lâm Bạch Thanh xuống xe, đi đến chỗ người đàn ông kia: “Bát sư ca.”
Người này lại nhìn chằm chằm Cố Bồi, thấy anh xuống xe, đánh giá từ trên xuống dưới, cười nói: “Đã chọn được đối tượng rồi, nhưng đây là chi nào, sao anh chưa gặp bao giờ?”
Lâm Bạch Thanh cũng không phủ nhận, nói với Cố Bồi: “Giới thiệu một chút, đây là Mục Thành Dương, cũng là đồ đệ của sư phụ cháu, đúng rồi, nhà họ Mục cũng rất có tiếng, làm trung y lâu đời, chuyên trị khoa chỉnh hình.”
Quảng Châu là một tỉnh lớn về y học và có rất nhiều trung y, mà các thế hệ nhà họ Mục của Mục Thành Dương chuyên trị khoa chỉnh hình, ví dụ như thấp khớp, bệnh về xương cổ, thoái hóa đốt sống, béo phì, bầm tím, nhà anh ấy có miếng dán đặc biệt, hiệu quả tốt vô cùng.
Cô hai của Mục Thành Dương gả vào nhà họ Lục và gia đình anh ấy muốn tìm một bác sĩ đa khoa, tình cờ Linh Lan Đường đóng cửa, anh ấy đang thực tập ở Bảo Tế Đường, có lẽ qua cửa sổ nhìn thấy Lâm Bạch Thanh đến nên chạy ra.
Tất cả mọi người đều biết chuyện chọn chồng, Mục Thành Dương lại là sư ca của Lâm Bạch Thanh nên rất chú ý đến việc này, anh hiểu sai ý, cho rằng Cố Bồi là chồng mà Lâm Bạch Thanh đích thân tuyển chọn. Ngước mắt nhìn lên, người này mạnh gấp Cố Ngao Văn trăm lần, trong lòng vô cùng kích động: “Tôi và Bạch Thanh là sư ca sư muội, anh gọi tôi là Tiểu Mục là được, sau này tôi giao em ấy cho anh, trong chín đồ đệ, sư phụ thương em ấy nhất, anh cũng phải chăm sóc tốt cho em ấy.”
Cố Bồi bị hiểu lầm nhưng anh lại không biết nên giải thích kiểu gì.
Lúc này Lâm Bạch Thanh đã đi vào dược đường, Cố Bồi đành phải gật đầu: “Tôi sẽ.”
Bây giờ người quản châm của nhà họ Lục là cô hai của Mục Thành Dương, Mục Hồng Tinh, từng gặp mặt lúc nhỏ, Lâm Bạch Thanh đi theo Mục Thành Dương nên gọi bà ấy là cô hai. Bà ấy là giám đốc tài vụ của dược đường, cả tuần đều có mặt ở văn phòng.
“Cô hai Mục.” Lâm Bạch Thanh gõ cửa.
Cô hai Mục ngẩng đầu, mỉm cười: “Tiểu Lâm, ngọn gió nào đưa cháu đến đây vậy?”
Lâm Bạch Thanh cười nói: “Không biết cô còn nhớ lời hứa ở Bảo Tế Đường lúc trước, cháu có thể mượn kim châm của cô một lần nên cháu đến mượn châm.”
Kim châm vàng cực kỳ quý hiếm, ngay cả Bảo Tế Đường cũng chỉ lấy ra dùng khi gặp phải người bệnh rất nặng.
Dù quan hệ tốt đến mấy, mặt mũi to đến mấy, từ trước đến nay nhà họ Lục chưa bao giờ cho mượn châm.
Nhưng nếu lúc trước bọn họ từng hứa sẽ cho Lâm Bạch Thanh mượn dùng cũng không thể thất hứa.
Nhưng cô Hai Mục hỏi trước: “Chữa cho ai?”
Lại nói: “Châm quý trọng như vậy, cháu cũng chỉ có thể mượn được một lần, cô biết cháu còn nhỏ, cũng biết sư phụ cháu đã dạy cháu từ nhỏ, bệnh quan trọng hơn người, nhưng nếu là người thường, cho dù bệnh nặng cũng không cần thiết…”
Tiền phải tốn ở trên lưỡi dao, chỉ có một cơ hội sử dụng châm.
Lâm Bạch Thanh mới bắt đầu ngồi khám, còn rất nhiều người bệnh, chẳng may gặp phải người không thể không cứu nhưng đã bỏ lỡ cơ hội, cô sẽ hối hận. Cô hai Mục là người từng trải nên mới dạy cô những đạo lý đó.
Những vừa nghe Lâm Bạch Thanh chữa cho gấu trúc, bà lập tức gật đầu: “Cháu chờ một chút, cô đi lấy châm.” Lại hỏi: “Cháu sờ gấu trúc chưa, bế chưa, sờ lên có cảm giác gì, ngửi thấy không, có mùi gì?”