Vườn trưởng Trịnh suýt thì khóc ngất, ai mà ngờ tiêu hơn một nghìn đồng mời tổ chữa bệnh cũng không chữa hết bệnh thế mà một bác sĩ trung y nhỏ nhoi chỉ mất có hai mươi đồng đã chữa khỏi. Nếu có thể quay về hôm kia, ông ta tuyệt đối không mời bệnh viện quân y nữa.
Ông ta xoa tay rồi nói: “Bác sĩ Lâm, cảm ơn cô đã giúp sở thú của chúng tôi tiết kiệm một khoản tiền lớn, tôi phải tặng cô cờ thưởng, à không, tí nữa phóng viên sẽ đến, người đầu tiên mà tôi tuyên dương chính là cô!”
Lâm Bạch Thanh cũng không kích động, dù gì ở đời trước vinh dự cao hơn cô cũng đã hưởng qua, có thể lên báo thì càng tốt, nếu có danh tiếng tốt thì lúc Cục Vệ sinh chọn bệnh viện tư nhân để cấp giấy phép sẽ ưu tiên chọn cô.
“Vậy cảm ơn vườn trưởng Trịnh nhé.” Cô nói.
“Vậy thì chúng ta mai gặp lại.” Vườn trưởng Trịnh vô cùng biết ơn, nghĩ đến việc gì đó lại nói: “Cứ đợi ở đây, tôi đi gọi người chở cô về.”
Lâm Bạch Thanh đoán là Cố Bồi đến đón mình, vì lúc sáng cô đến thì không thấy xe của Cố Bồi nhưng bây giờ lại thấy. Hơn nữa sau khi Tiểu Mã thấy cô liền chạy nhanh vào trong sở thú, chắc chắn là đi gọi người rồi.
Thấy xe con đến Lâm Bạch Thanh liền do dự có nên lên xe hay không.
Chỉ chốc lát sau Cố Bồi vội vàng bước ra, thấy Lâm Bạch Thanh đang định lên xe con liền gọi: “Thanh Thanh.”
Lâm Bạch Thanh quay đầu: “Chú nhỏ, chú cũng định về à?”
“Ừ, mấy ngày rồi tôi chưa đến Linh Đan Đường, tiện đường qua xem.” Cố Bồi nói xong, ra hiệu cho Tiểu Mã không cần đi theo.
Lâm Bạch Thanh cũng từ chối xe của sở thú, ngồi lên xe Jeep của Cố Bồi, xe này sạch sẽ, không bị ám mùi.
Cố Bồi khởi động xe chuẩn bị đi, Trương Nhu Giai chạy chậm đến: “Chủ nhiệm Cố, tôi với anh tiện đường thì cho tôi quá giang với, tối nay tôi phải trực ở sở thú, quay về lấy vài món quần áo.”
“Chúng ta không tiện đường, rất xin lỗi.” Cố Bồi nói.
Trương Nhu Giai nói: “Tiện mà, tôi biết anh muốn chở Tiểu Lâm về Linh Đan Đường, nhà tôi cũng ở cổng phía Đông.”
“Không, không, không tiện đường.” Cố Bồi phủ định ba lần liền, dẫm chân ga lái xe rời đi trước mặt Trương Nhu Giai.
Mở ngăn kéo ở ghế lái phụ, anh lấy ra ba bản báo cáo kiểm tra đo lường rồi nói: “Hàm lượng Tetrodotoxin[5] trong hàng mẫu dế mèn trong bản báo cáo của Cố Vệ Quốc vẫn không nhiều bằng bản mà cháu cung cấp, hàm lượng trong dế mèn nguyên phối càng cao.”
[5] Một loại độc tố tự nhiên có trong cơ thể các loại động vật, côn trùng, có thể gây ngộ độc và tử vong ở người, được ứng dụng chủ yếu trong y học để điều trị ung thư.
Một loại độc tố tự nhiên có trong cơ thể các loại động vật, côn trùng, có thể gây ngộ độc và tử vong ở người, được ứng dụng chủ yếu trong y học để điều trị ung thư.
Dừng một lúc rồi nói tiếp: “Tiềm năng chống ung thư của Tetrodotoxin rất lớn, việc sản xuất nhân tạo giúp giảm giá thành nhưng phí độc quyền sáng chế tương ứng lại rất cao, vì thế hiện nay giá các loại thuốc chống ung thư lấy nó làm thành phần chính rất đắt, khiến các bệnh nhân thông thường khó mà tiếp thu. Lúc đầu quả thực tôi không ngờ tới, trung y lại có cách tìm ra Tetrodotoxin với giá thành rẻ như này.”
Lâm Bạch Thanh đã biết việc này từ lâu, trong lúc điều trị cho gấu trúc Cố Bồi cũng phát hiện phương pháp thông thường của tây y không có hiệu quả nên mới nghĩ đến cách của cô. Sử dụng đạo đức để ép buộc giống Ngao Vũ không có tác dụng gì, mà phải xử lý vấn đề một cách thông minh như cô.
Thế nên trung y: tây y đã kết hợp lại.
Thấy Lâm Bạch Thanh xem tài liệu xong, đương nhiên Cố Bồi còn phải hỏi về chuyện cá nhân.
Bởi vì hôm nay ông Ba gọi điện tới nói ông ấy đã về rồi, tối ngày mai đến bàn bạc ít chuyện.
Ông Năm cũng gọi tới, khen đến mức Cố Ngao Cương cười tít cả mắt.
Vì có quan hệ huyết thống nên Cố Bồi cũng sẵn lòng giúp mấy đứa cháu.
Nhưng anh do Lâm Bạch Thanh mời đến, đương nhiên các mặt phải suy xét đến cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!