Vệ Quân ngạc nhiên làm rơi đũa xuống đất: “Khó khăn lắm mới được ra nước ngoài, lại còn trở về à?”
Miệng Cố Ngao Văn đầy mở: “Thằng mười một, em xuất ngoại rồi sẽ không về nước nữa hay sao?”
Đúng là Cố Vệ Quân nghĩ thế, mặc dù trung y rất tốt nhưng không có cơ hội phát triển ở trong nước.
Cậu muốn xuất ngoại trước, để Lâm Bạch Thanh kinh doanh Linh Đan Đường vài năm, khi nào cậu có chỗ đứng vững ở nước ngoài sẽ về đưa cô theo, sau này yên tâm làm một bà chủ, y thuật của cô để chữa bệnh cho người nhà là được rồi.
Bác sĩ trung y nhỏ đáng yêu này mà đi theo cậu có thể hưởng phúc cả đời mà cô chưa từng nghĩ đến.
Nhưng Cố Ngao Cương vừa mới đi đã về rồi?
Điều đó không phù hợp với tâm trí của bác sĩ trung y nhỏ?
Cố Vệ Quân vừa tức vừa buồn bã, cảm thấy mất mát vô cùng.
Chiêu Đệ thích nhan sắc của chú Cố và việc anh rất thích sạch sẽ, nhưng không thích cái nết ăn uống và cả tính cách lạnh như băng của anh, nghĩ lại Cố Ngao Cương trông rất giống anh, hơn nữa sinh sống ở trong nước từ nhỏ, sẽ có thói quen sinh hoạt của người dân trong nước nên cô ấy rất chi là thích.
Nhìn chị gái đang nướng thịt, ghé qua nói: “Chị, em thấy mấy người này đều không ổn, chúng ta đợi Ngao Cương đi.”
“Đừng nghe ông Năm, sau này Ngao Cương sẽ định cư ở nước Đ, nếu kết hôn với anh ấy thì sẽ mỗi người một nơi.” Lâm Bạch Thanh nói.
Chiêu Đệ nói: “Vậy chị bán Linh Đan Đường đi, chuyển đến nước Đ, đến lúc đó mở phòng khám ở nước Đ, nói không chừng càng nhiều bệnh nhân hơn, làm ăn sẽ tốt hơn.” Cố ý thuyết phục chị gái. “Anh ấy rất giống chú Cố, chọn anh ấy.”
Lâm Bạch Thanh mím môi cười, liếc mắt nhìn: “Vậy chị chọn chú Cố là được rồi, như vậy cũng không phải mỗi người một nơi.”
Chiêu Đệ vô tình liếc mắt một cái, phát hiện Cố Bồi ở đằng sau bọn họ, vội vàng kéo chị gái một cái.
Lâm Bạch Thanh quay đầu nhìn cũng không quá ngạc nhiên, chỉ nói: “Chú đói không, ăn một ít thịt bò đi này?”
Chiêu Đệ thấy vô cùng kinh ngạc, vì giữa trưa Cố Bồi bảo là không ăn đồ nướng nhưng anh lại đưa đĩa, nhận lấy thịt bò bỏ vào miệng ăn, nhai hai miếng rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Bạch Thanh, vô cùng ngạc nhiên nói: “Cháu làm ngon lắm.”
Chiêu Đệ nói thăn vai bò, thịt ba chỉ có vị ngọt và mềm, không ai không thích.
Đúng lúc này Lâm Bạch Thanh bỏ kẹp xuống đi ra ngoài viện, cô thấy thịt bò đã hết nên gắp một cái chân dê nướng tới: “Chú ăn cái này đi, cái này ngon hơn đấy.”
“Chú chưa ăn nội tạng với chân động vật bao giờ.” Cố Bồi nói.
Chiêu Đệ nói: “Lúc đầu chú còn bảo không ăn thịt bò, không phải đã ăn rồi à. Ăn thử đi rồi chú sẽ thấy nó ngon như thế nào.”
Chân dê nhiều mỡ, Chiêu Đệ lại quá nhiệt tình, không cẩn thận làm mỡ chảy lên chân Cố Bồi.
Đột nhiên anh lùi lại phía sau, cũng không tức giận nhưng bị trêu ghẹo như này thì anh cũng không giấu được vẻ mặt khó chịu!
Xoay người mở cốp xe ra, anh đi lau giày, sợ đèn không đủ sáng, anh còn mở đèn pin lên.
Chiêu Đệ nghĩ không phải chỉ là một giọt mỡ rơi vào giày thôi sao, có nhất thiết cần phải mở đèn lau giày như thế không?
Cô ấy hiểu, người này không phải đến để xem mắt mà thực sự có năng lực!
Các bức tường bên ngoài đã bị phá vỡ, bên ngoài viện chính là ngã tư đường.
Bây giờ đã là mười giờ tối, ngay cả quán cắt tóc của Triệu Tĩnh cũng đã đóng cửa, trong sân của Linh Đan Đường bật đèn. Bởi vì bàn sản xuất thuốc không thể dính mỡ, bàn ghế đều được mang từ nhà cũ tới, náo nhiệt, lộn xộn.
Bảy tám người vây quanh nói chuyện cười đùa, không chú ý đến bên ngoài.
Tình cờ Lâm Bạch Thanh quay đầu lại, nhìn thấy có bóng của một người phụ nữ đứng trước cửa tiệm cắt tóc.
Váy được làm từ sợi tổng hợp, tóc uốn đi giày cao gót, một người phụ nữ rất đầy đặn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!