“Ngao Vũ, nếu không muốn làm cháu có thể về trước, khi nào Ngao Cương về sẽ làm thay cháu.” Ông Năm nói.
Ngao Vũ xin nghỉ phép một tuần để trở về giúp đỡ, anh ấy nói: “Việc còn nhiều lắm, nào làm xong rồi cháu sẽ đi.”
Ông Nam có vẻ tức giận, hỏi ngược lại: “Cháu không sợ người ở Thủ Đô của cháu sẽ gây chuyện à?”
Ngao Vũ nói: “Ông nội, Bạch Thanh là em cháu, việc của em ấy chính là việc của cháu, cháu phải giúp em ấy làm xong.”
Lâm Bạch Thanh là em gái của anh ấy, em gái có việc thì sao anh ấy có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, Vệ Quân vốn tưởng rằng mình là người ưu tú nhất, nghe nói Ngao Cương cũng sắp về lập tức ủ rũ, bởi vì Ngao Cương sắp định cư được ở nước Đ, lần này mà về, như vậy có thêm một người anh em giỏi hơn mình, lợi thế cạnh tranh của cậu cũng không còn.
Chuyện này làm cho cậu chẳng còn tâm trạng ăn uống, trái lại Cố Ngao Văn rất ung dung, ăn đến mức mồm đầy mỡ.
Chiêu Đệ may mắn nhanh tay lẹ mắt cướp được mấy miếng thịt, nếu không thì cũng bị cậu ta ăn hết sạch.
Trong sân đầy rác, đột nhiên im lặng dưới ánh trăng.
Chiêu Đệ nhìn chằm chằm Cố Bồi, bỗng nhiên nói: “Chị, em đã nhìn thấy ảnh của anh Ngao Cương, hình như rất giống chú út.”
Mấy anh em cùng ngẩng đầu lên, Vệ Quân nói: “Đúng rồi, khuôn mặt của Thái quân giả (*) trông rất giống với chú út.”
(*) Đây là từ mượn tiếng Nhật của Trung Quốc, ở đây có ý châm biếm người này là Hán gian: phản bội Trung Quốc.
Cố Ngao Văn nói: “Da của Thái quân giả rất trắng, không đẹp.”
Ngao Vũ nói: “Cậu ấy chưa từng hẹn hò với phụ nữ nước N, mọi người cũng đừng trêu cậu ấy là Thái quân giả nữa.”
Nhắc tới Cố Ngao Cương, không thể không nhắc đến biệt danh của anh ta: Thái quân giả.
Anh ta tốt nghiệp Thanh Bắc, dưới làn sóng xuất ngoại, anh ta cũng chuẩn bị xuất ngoại để phát triển, vô cùng may mắn khi với tỉ lệ 1/10000 nhưng cũng có thể lấy visa.
Mà trong khoảng thời gian đó, anh ta thân mật với một người con gái nước N tên là Yuko, còn đưa Yuko tới thành phố Đông Hải du lịch, thậm chí còn lặng lẽ đưa Lâm Bạch Thanh ra ngoài để khám bệnh cho cô Yuko này.
Năm 1929, đúng lúc Chính phủ Quốc dân cấm hành nghề trung y, một người bán thuốc trung y đã bí mật đưa ông Cố đi, hỏi ông để “mua” lại những bài thuốc gia truyền, Cố Kỳ không chịu, sau đó qua đời đột ngột một cách khó hiểu ở nước N.
Trớ trêu thay, lúc chờ anh em Cố Minh đưa t.h.i t.h.ể ông trở về, quân đội quốc gia cầm s.ú.n.g đợi ở dược đường, nhóm thanh niên tiên tiến đang phóng hỏa đốt dược đường, một ngọn lửa lớn, dược đường cổ mấy trăm nay bị đốt dưới một bó đuốc.
Đây được coi như một mối thù truyền kiếp, Cố Minh đưa ra một nguyên tắc, Cố Thị làm nghề y nhất định sẽ không khám bệnh hay bán thuốc cho người nước N.
Đương nhiên Ngao Cương biết nguyên tắc này, cho nên đã lừa Lâm Bạch Thanh, hơn nữa Yuko nói tiếng phổ thông rất giỏi không khác gì người bản địa, Lâm Bạch Thanh đầu óc lộn xộn vẫn khám, sau này cô cũng mới biết thân phận thực sự của Yuko.
Đương nhiên Ngao Cương lừa gạt các bậc bề trên, nhưng trên thế giới không có bức tường không lọt gió.
Sau khi nghe chuyện, ông Năm vô cùng tức giận, gọi Ngao Cương đến trước mặt mắng anh ta là kẻ phản bội, Thái quân giả.
Ngao Cương nghiêm túc nói, Yuko chính là người bạn du học sinh của anh ta, chối bỏ mối quan hệ yêu đương, hơn nữa anh ta đi nước Đ cũng là sự thật.
Anh ta xuất ngoại suốt ba năm, vẫn độc thân cho nên chứng minh rằng Yuko cũng chỉ là bạn học của anh ta mà thôi.
Nhưng biệt danh Thái quân giả này đã gắn liền với anh ta.
Anh ta đang ở nước Đ, thường xuyên chuyển tiền về, các bức ảnh được gửi đều là đang đứng cùng với người nước ngoài, có vẻ như cá gặp nước, anh ta vẫn luôn là niềm tự hào của ông Năm, cũng là người duy nhất của Cố Thị có thể so sánh với Cố Bồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!